Sau xe đạp lại đến diều. Hồi bé chỉ biết diều sáo, diều giấy... đơn giản thôi, cho đến lúc bác "khoe" thú chơi của bác thì em mới biết rằng còn có loại diều "oách" thế. Nhớ hồi đấy anh chị em eMông toàn bị bác dụ dỗ trốn việc buổi chiều để đi thả diều. Rồi cũng từ vụ diều của bác mà Hạ Đỏ mới có lần đầu "chửa" tour và "đẻ" ra cái tour đạp xe thả diều triền đê hồi 2010. Cũng may, thú chơi này em chỉ thấy thích chứ ko ham mê, nếu cũng mê nốt thì chả biết sẽ thế nào...
Rồi tự nhiên đến một lúc bác và em hít le nhau, mà em cũng ko nhớ rõ lý do là gì
Bẵng đi 3-4 năm, đến chuyến Thịnh Long vừa rồi mới gặp lại. Thấy tên bác trong danh sách cũng thoáng nghĩ rằng ko biết gặp lại sẽ thế nào. Mà rồi cuối cùng mọi việc nhẹ nhàng như không, có lẽ là nhờ cái xe đạp, vì bác lại sửa giúp em cái tay đề ko chuyển số được
Rồi lại cùng đạp xe và tán phét về đủ thứ chuyện, nhờ thế thấy đường đi bớt xa. Ko biết bác thấy sao, với em, hóa ra bác vẫn là một người bạn hợp chuyện. Y như những ngày đầu tiên khi xưa.
À mà cũng ko hẳn là y như ngày xưa. Ngày xưa, bác với em toàn buôn chuyện thú chơi, sở thích, ước mơ, hoài bão...
Ngày nay, câu chuyện đã bớt bay bổng hơn, đã trở lại gần mặt đất hơn, ngoài chuyện xe đạp và sách vở thì câu chuyện chủ yếu xoay quanh gia đình, con cái, công việc, nhà cửa... Thế nghĩa là già rồi, bác nhỉ