Cảm xúc tràn trề quá, không thể tả hết được.
Tối ngày..., trời Hà Nội đổ mưa ầm ập, đang sắp xếp quần áo cho chuyến đi, thì nhận được điện thoại, giọng cười hô hố quen thuộc của Tu vang lên: "Hố hố, mưa to thế này có đi không anh?". Đi chứ, con thino015 điên khùng đã gieo hạt mầm ước muốn chinh phục Tây Côn Lĩnh vào tôi từ bao giờ không rõ nữa. Mưa, kể cả bão, tôi vẫn quyết vượt Tây Côn Lĩnh lần này. "Nếu không qua được Thanh Thủy, tao sẽ thuê xe ôm hoặc taxi vượt qua khu vực Thanh Thủy" - tôi nói với Tu nhưng thầm như tự nói với mình, bởi tôi biết, sáng nào thằng cha hắc ám đó cũng chạy xe máy từ Thanh Đức về Thanh Thủy, có mọc cánh thì một lũ xe đạp cũng khó lòng thoát được.
19h45', đón tôi tại Mỹ Đình là Yan tươi rói cùng Quang3g đang cùng 2xu và thieu-bg bó bột cho 2 chiếc xe đạp. Trời vẫn mưa lất phất nhưng hứa hẹn là sẽ chả tạnh. Tôi không hiểu tại sao với chỉ 1 bộ quần áo thay mà Quang3g có tận 2 balô mang theo. Đến giờ xe khởi hành, chúng tôi chia tay những người đi tiễn, hừng hực khí thế cho một chuyến đi lớn...
Xe đi chậm do đêm mưa to, chúng tôi tới bến xe Hà Giang lúc 6h sáng, trời mưa nhẹ nhưng mây mù vần vũ, gió se se lạnh cho dù bây giờ đang là tháng 6. Nhanh chóng chuẩn bị và thay đồ, chúng tôi rời bến xe lúc 6h30'. Con đường từ trung tâm Tp Hà Giang đi Thanh Thủy dài 20km, vắng hoe, trời vẫn mưa, chúng tôi chầm chậm đạp xe. Cách Thanh Thủy 12km, chúng tôi dừng ăn sáng và tranh thủ hỏi thăm đường tránh cửa đồn Thanh Thủy. Bún chả nướng chan canh thật khó nuốt, nhưng vì còn cả chặng đường dài hứa hẹn không còn hàng quán, chúng tôi cố gắng nhồi bữa sáng vào dạ dày.
Trời bỗng mưa như đổ nước khi chúng tôi tiếp tục đi, Thanh Thủy chỉ còn cách khoảng 3km. Nhớ lại lần trước phải quay về, tôi bỗng thấy le lói hy vọng thoát bởi mưa to sẽ khiến lão hắc ám kia chậm lại thói quen đi từ Thanh Đức về Thanh Thủy, và chúng tôi sẽ vượt Thanh Đức, vượt qua khu vực đồn Thanh Thủy trót lọt. Rẽ vào, tôi giục hai đứa đạp thật nhanh qua khu dân cư và dặn đi dặn lại là nếu dốc cao quá, đừng cố nhiều, khi đã quá mệt dừng luôn và dắt xe, hoặc chỉ được đứng nghỉ dưới 2' phải lên đường ngay. Một là sẽ không bị choáng vì mệt, hai là nhanh chóng vượt khu vực này. Với tôi, Tây Côn Lĩnh hoàn toàn biến mất, nỗi lo lắng vượt qua khu vực Thanh Thủy thường trực ám ảnh tôi không rời... Yan cố gắng, tôi đi trước, chỉ qua con dốc đầu tiên, Quang3g đã dắt xe, đạp ưỡn ẹo ở con dốc tiếp theo và gục xuống ở km thứ 3 từ ngã ba Thanh Thủy. Đứng bên này nhìn về, thấy Quang3g lăn ra đất nghỉ, tôi gọi không ngừng hy vọng cậu ta đứng lên kẻo choáng, nhưng vô ích. Sau 5' ngồi bệt bên đường, nó lại lên xe, lại lúi húi đạp. Sự lo lắng về Thanh Thủy chưa qua tôi đã ngán ngẩm với một thành viên ẻo lả của đoàn, ý nghĩ tiêu cực le lói xuất hiện...
Khi đạp xe đến chỗ tôi và Yan đợi, Quang3g nhảy xuống xe, vớ bình nước, tôi cản nhưng lại không kịp, nó uống nửa bình nước với chỉ 1 hơi, sau đó... nôn thốc nôn tháo bữa sáng ra, mặt tái nhợt. Nản, Thanh Thủy chưa qua mà lại còn vụ này nữa...
Trời mưa, nên nhiều ảnh chuyến này được chụp từ điện thoại Motorola Defy của tôi
Sau vài phút tập huấn bất đắc dĩ cho Quang3g, dặn đi dặn lại những điều cấm kỵ khi đi xe đạp đường dốc và xa, chúng tôi tiếp tục đi. Trời vẫn mưa và đường vắng ngắt càng làm hy vọng thoát của tôi lớn thêm... Vượt qua đoạn lần trước bị dừng lại... qua chỗ đó 1km... qua chỗ đó 3km... tôi bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, có lẽ, chúng tôi đã thoát. Dừng buộc lại đồ và tự thưởng cho mình mấy ngụm nước, tôi chưa kịp báo với cả đoàn là có lẽ chúng ta thoát thì từ xa, một chiếc xe Dream trờ tới, và người cầm lái, không ai khác, là "kẻ đó". Taxi, xe ôm, hoặc cùng lắm là về Hà Giang bắt xe chạy hướng Hoàng Su Phì lên Tây Côn Lĩnh, mày đừng hòng cản được tao... Yan nhăn nhó xin xỏ, trình độ ăn xin còn thua xa thino015, tôi hiểu mình đã thua. Bỗng Quang3g chĩa điện thoại chen vào: "Anh có quen anh Hưng trưởng đồn không?", gió bỗng đổi chiều, tôi thấy "hắn" nói nhẹ nhàng đi hẳn, và khác lần trước, hắn thậm chí đồng ý chở Yan xuống đồn trình báo sau khi chúng tôi thao thao nào là đi thu thập tài liệu, địa hình để lắp đặt viễn thông, tăng cường năng lực cho mạng di động Viettel ở vùng biên, nào là mong anh phối hợp giúp đỡ... Tôi và Quang3g nằm lại chờ đợi... 30' rồi 1h... rồi 1h30', con bé Yan ngồi sau 1 chiếc xe máy vừa đi vừa chụp ảnh tíu tít. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau mà cười, thiếu nước nhảy tưng tưng như những đứa trẻ. Tây Côn Lĩnh, bọn ta tới đây!