+ Trả lời Chủ đề
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 1 2
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: Viết tiếp Hồi ức Hà Giang

  1. #1
    Mông dân yosaraha's Avatar
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    323
    Thanks
    465
    Thanked 378 Times in 105 Posts

    Viết tiếp Hồi ức Hà Giang

    Dành tặng những người muôn năm cũ...

    Tôi có một trăm ngàn lý do để không thể tham gia chuyến đi này, nhưng chỉ có một lý do duy nhất để đưa ra lựa chọn ngược lại. Và thế là, một ngày thu đầu tháng 11, trong tiết trời mát lạnh của Hà Giang, chúng tôi, những tâm hồn đã bớt phần khờ dại so với 10 năm trước, lại được đi cùng nhau trong một cung đường, mỗi người giữ một lý do của riêng mình.



    Last edited by yosaraha; 16-11-2022 at 10:03 AM.
    NỐI TIẾP NHỮNG HÀNH TRÌNH...

  2. The Following User Says Thank You to yosaraha For This Useful Post:

    eMông (10-11-2022)

  3. #11
    Mông dân yosaraha's Avatar
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    323
    Thanks
    465
    Thanked 378 Times in 105 Posts

    Những gia vị của chuyến đi

    Tôi dậy muộn nhất đoàn. Tiếng kéo bễ của Xích líp đêm qua không làm phiền tôi quá nhiều, tôi vẫn ngủ được tương đối, chỉ một lần tỉnh dậy vì lạnh, do bị Voi kéo mất chăn. Nắng đã lên cao, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, báo hiệu chúng tôi lại có thêm một ngày tuyệt vời nữa để đạp xe. Tôi đã được thỏa cái ước nguyện 10 năm trước.

    “Em còn muốn đạp xe ở Hà Giang vào một ngày thu đầy nắng, nhưng là nắng thu, vàng tươi, hanh hao, mát dịu. Chuyến đi Hà Giang vừa rồi chỉ biết nắng gắt và nóng, đã chẳng thể tận hưởng hết cái hùng vĩ của đất trời.”
    (điều ước của tôi trong bài hồi ức “Cô em gái nhỏ” của Oèm, lúc đó tôi đã tạm biệt Emong và đang ở Hàn Quốc)



    Chúng tôi chậm rãi gói ghém đồ đạc rồi ăn sáng, cà phê, sẵn sàng cho ngày đạp xe thứ hai. Hẹn đội xe máy ăn trưa ở Phố Cáo, đoàn lại chia thành đôi ngả. Sau ngày đầu đạp 90 km, sang tới ngày thứ hai, đội xe đạp quyết định bỏ qua cột cờ Lũng Cú, mà chỉ thong thả đạp 50 km từ Yên Minh cho tới Đồng Văn. Chúng tôi có một ngày đạp xe rùa bò nhất trong lịch sử Emong. Trong buổi sáng, cứ khoảng 30 phút chúng tôi lại dừng chân một lần để nghỉ ngơi và chụp ảnh, hoài niệm những khung cảnh mà đoàn xe đạp đã đi qua cách đây 10 năm.








    Tưởng như đã bị vắt kiệt sức sau ngày đầu tiên, nhưng tôi lại cảm thấy tràn trề sinh lực và hào hứng với những con dốc, cố gắng đạp chậm rãi và tận hưởng. Thành Nc thường tụt lại phía sau, anh chịu trách nhiệm với Khánh vì đã trót đưa cậu vào tròng. Trong ngày thứ hai, tôi thấy Khánh bình tĩnh hơn khi đối mặt với những con dốc, những lời than vãn cũng bớt dần đi. Cậu đã đổi xe với Oèm, một chiếc xe phù hợp hơn với địa hình đèo dốc, cũng chính là chiếc xe cậu cho chưởng tour mượn. Đã có kinh nghiệm hơn chút, cậu không còn bị ảnh hưởng bởi những lời huyễn hoặc của người khác. Tôi hy vọng chuyến đi này sẽ là một ký ức tươi đẹp với cậu, như đối với tôi lúc này, một ký ức không hề gian khổ chút nào mà chỉ thấy lấp lánh sự hân hoan. Dù có vẻ như thiếu đi sự gian khổ thì cảm xúc sẽ không được đẩy lên level cao nhất, nhưng chúng tôi ngầm chấp nhận một phong cách đi mới như vậy.

    10 giờ 15 phút, cả đội nghỉ chân trước khi tiến vào dốc Thẩm Mã. Thành NC và Xích líp lôi dụng cụ và cà phê ra. Oèm mang cốc cà phê về phía một tảng đá trơ trọi để ngồi một mình, hắn nhìn đâu đó xa xăm lắm. Chúng tôi mới uống cà phê sáng cách đó hai tiếng. Thực ra cũng không quan trọng lắm, cùng với thứ nhạc phát ra từ cái loa di động của Xích líp, cà phê cũng là một thứ gia vị cho chuyến đi, chúng tôi cần tới nó mỗi khi muốn đánh thức những cảm xúc, những tâm hồn đang bị thời gian bào mòn.





    Ký ức là một thứ gia vị xuyên suốt chuyến đi này đối với mỗi người trong chúng tôi, có thể theo nhiều cách khác nhau. Mỗi đoạn đường đi qua, tôi lại liên tưởng đến những chuyến đi năm nào. Đoạn dắt xe đạp trong đêm hôm trước trên dốc Cán Tỷ khiến tôi nhớ đến chặng cuối cùng trên đèo Yên Ngựa. Cái nắng tháng 11 mát lạnh này của đất trời Hà Giang cũng giống thứ ánh nắng đã rọi chiếu đường chúng tôi đi qua cánh đồng lúa chín hướng đến thác Háng Tề Chơ. Và dù không có đủ đầy tất cả những con người mà tôi yêu mến, từng đồng hành trong các chuyến đi năm cũ, nhưng bên cạnh tôi lúc này vẫn có Oèm, Thành NC, Xích líp – họ đại diện cho một phần hồn của Emong đối với tôi. Ba người họ đều có mặt trong các chuyến đi đáng nhớ nhất của tôi năm 2011-2012. Đi cùng họ, tôi không còn là tôi của hiện tại - ở nơi tôi đang sống cách quả núi này 400 km. Tôi không bị định nghĩa bằng vai trò hay trách nhiệm nào cả, tôi đơn thuần chỉ là Yo trong Emong, nơi tôi chỉ gắn bó một năm mà tưởng như đã dành trọn vẹn cả thanh xuân.

    Con đường từ Yên Minh tới dốc Thẩm Mã (dốc Chín Khoanh), dù không hùng vĩ như Mã Pì Lèng hay Sơn Vĩ, nhưng lại là đoạn đường mà tôi thích nhất trong cả chuyến đi lần này. Chúng tôi đạp men giữa những triền núi xanh mướt, cỏ đã che giấu đi hầu hết cao nguyên đá, tới nỗi tôi còn không nhận ra hình ảnh cao nguyên trơ trọi đá năm nào. Đoạn chúng tôi đi ngang cánh đồng lúa chín muộn còn sót lại, đang gặt dở – vậy là cuối cùng tôi cũng đã được nhìn thấy lấp ló mùa vàng ở Hà Giang rồi.



    Last edited by yosaraha; 15-11-2022 at 10:37 AM.
    NỐI TIẾP NHỮNG HÀNH TRÌNH...

  4. The Following User Says Thank You to yosaraha For This Useful Post:

    eMông (18-11-2022)

  5. #12
    Gây sóng tạo gió Anonymous's Avatar
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    971
    Thanks
    140
    Thanked 513 Times in 229 Posts
    Viết tiếp đi viết tiếp điiiiii.

  6. #13
    Mông dân yosaraha's Avatar
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    323
    Thanks
    465
    Thanked 378 Times in 105 Posts

    Bữa trưa lãng mạn nhất

    Cứ nhích chầm chậm từng chút một, tôi cũng vượt qua được dốc Thẩm Mã, đã là gần 12 giờ trưa. Như vậy là sau hai con dốc Bắc Sum, Cán Tỷ, tới con dốc này tôi vẫn còn giữ được nguyên vẹn sự hào hứng ban đầu, nhớ ra là mình từng có một thời yêu đạp xe và những con dốc ngoằn ngoèo này đến thế. Oèm đã đợi chán chê trên đỉnh dốc từ lâu. Tôi và Xích líp chen chân giữa những dòng khách du lịch nườm nượp, đủ mọi lứa tuổi, để chụp kiểu ảnh hướng xuống con dốc uốn lượn mà cá nhân tôi thấy là đẹp nhất chuyến đi này. Dưới cái nắng gắt giữa trưa và sự ồn ào, ba người chúng tôi không đợi Thành và Khánh, mà đổ luôn về Phố Cáo.



    Cái nắng và đói bắt đầu khiến Xích líp sốt ruột, tôi thấy hắn dừng lại xin ăn đoạn ở trung tâm xã Phố Cáo, nay đã sầm uất hơn rất nhiều so với cái bầu không khí hiu quạnh vào buổi tối mà tôi và Tu nghỉ chân ăn bát mỳ cách đây 10 năm trước. Tôi thấy những nụ hoa đào nở lác đác cạnh những bờ rào đá hai bên đường. Trung tâm xã là vườn hoa tam giác mạch, vẫn khá đông khách du lịch tới chụp ảnh dù đang là giữa trưa.

    Mãi vẫn không thấy Oèm và đội xe máy đâu! Đội ấy nhắn nhủ sẽ chọn một chỗ nào đó thật chill cho bữa trưa ngày hôm nay. Tôi cũng bắt đầu sốt ruột vì đã gần 1 giờ chiều, bắt đầu thấm đói và mệt. Tôi đi băng qua một đám cưới miền núi, đông đúc và sặc sỡ, mà dường như chỉ thấy toàn là phụ nữ, hoặc có thể là do họ nổi bật quá giữa màu xanh của núi đồi này.

    Và kia rồi, tôi đã thấy địa điểm dừng chân, dưới một gốc cây to lớn đứng trơ trọi một mình giữa con dốc. Có lẽ nó đã già lắm rồi, nhưng cành lá thì xanh tốt mơn mởn. Tán lá không dày quá, đủ để những tia nắng vẫn xuyên qua. Nó đứng nhìn ra một con suối cạn và ruộng ngô đã thu hoạch xong. Voi chạy xuống chỗ ruộng ngô để mang những cây ngô đã khô về làm củi đốt. Bếp trưởng là Phương VTS và chưởng tour Òem phụ trách hâm nóng lại bữa trưa còn thừa từ tối hôm trước được gói trong giấy bạc. Dù việc nuốt trôi đồ ăn khô lúc đó, với chủ yếu là thịt và bánh chưng miền núi, là điều không dễ dàng cho lắm, nhưng đối với tôi đó là một bữa ăn lãng mạn tuyệt vời.


    Nếu gói gọn cả chuyến đi này trong một bức ảnh, tôi sẽ chọn tấm ảnh phát ra ánh sáng lấp lánh này

    Ăn xong, hội xe máy thảnh thơi nằm ườn ra nghỉ. Tôi cũng muốn ngả lưng lắm. Xích líp có vẻ vội vàng, hắn lên xe phóng đi trước. Thông thường tôi mới là người đi trước nhất, chậm thì phải đi trước. Cái sự hăng hái của hắn làm tôi cũng không thể đứng im, 2 giờ kém, tôi cong mông đuổi theo mà mãi không bắt kịp hắn, thậm chí còn không nghe thấy tiếng nhạc, chắn hắn đã đi xa lắm rồi.

    Lúc lâu sau thì bắt gặp hắn đang ngồi nghỉ, cười nhăn nhở. Sao hắn không mang theo đàn guitar trong chuyến đi lần này nhỉ. Guitar đã là một thứ gắn liền với Xích líp trong hầu hết ký ức của tôi về hắn, từ suốt những năm tháng học đại học cùng nhau, cho tới những ngày đạp xe ở Emong. Hắn đã mang guitar trong chuyến Tây Yên Tử, trong chuyến Y Tý – Ngải Thầu, và cả chuyến Hà Giang 10 năm trước, nhưng sao lại không mang trong chuyến đi này nhỉ, dù có ô tô back-up. Có thể là vì Xích líp đã không còn cái sự điên rồ lãng mạn của 10 năm trước nữa để nghĩ tới chuyện đó. Nếu có tiếng guitar của hắn, có lẽ chuyến đi của chúng tôi sẽ còn thêm một chút nhạc điệu rộn rã nữa.



    Ngồi nghỉ mãi vẫn không thấy 3 xe đạp còn lại đâu, tôi và Xích líp đạp tiếp tới ngã ba, một hướng đi lên Phó Bảng, một hướng đổ xuống Sủng Là. Hàng đoàn xe máy nườm nượp đi qua ngã ba, một số dừng lại hỏi đường. “Cô ơi, cho cháu hỏi đường nào đi về Đồng Văn”. Dù hơi thảng thốt nhưng tôi vẫn chỉ đường thân thiện cho các cháu. Tôi nhớ ra đây chính là đoạn mà Tu dẫn tôi đi lạc mất mấy km dốc ngược, mà lại còn quay sang chửi tôi “hèn, suốt ngày chỉ than thở bàn lùi, liều một tí thì đã sao”. Giờ đây tôi đã thuộc những con đường, những ngã rẽ ở đất Hà Giang mất rồi.
    Last edited by yosaraha; 20-12-2022 at 10:23 AM.
    NỐI TIẾP NHỮNG HÀNH TRÌNH...

  7. The Following User Says Thank You to yosaraha For This Useful Post:

    eMông (18-11-2022)

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình