Chúng tôi chụp kiểu ảnh tập thể đầu tiên ở cột mốc KM0 Hà Giang, rồi hăm hở xuất phát hướng về thị trấn Yên Minh, điểm dừng chân ngày đầu tiên. Đội back-up xe máy và ô tô rẽ phải đi theo hướng Bắc Mê – Du Già, con đường mà tôi từng song hành cùng Tu cách đây 10 năm. Họ có đủ thời gian để đi thật chậm, nhởn nhơ rong chơi và thưởng ngoạn cảnh sắc. Còn 5 chiếc xe đạp đi thẳng men theo con đường thoai thoải, bên phải là dòng sông Lô hiền hòa xanh thẳm.
[/url]
Tôi chưa từng biết tới một Hà Giang xanh mướt như thế. Đây là lần thứ 4 tôi đặt chân tới Hà Giang. Lần đầu tiên là vào một ngày đông tháng 12 sương giăng mù mịt. Khi đó, tôi cùng Phương Nở - hai chị em không biết sợ là gì, định đạp cung Tây Côn Lĩnh, nhưng biên phòng không cho qua, nên cuối cùng đành bẻ cung sang Hà Giang, dưới sự back-up của anh Vương Chí Cường, Long lão đại và Thành NC. Lần thứ hai và lần thứ ba đều là giữa cái nắng rát bỏng 40-41 độ C đầu hè. Ấn tượng Hà Giang với tôi chỉ toàn là đá hộc, chỉ biết cắm đầu đạp, tranh thủ tìm những bóng mát ít ỏi bên đường để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trước đây, trong bài viết hồi ức của tôi về chuyến đi Hà Giang năm 2012, None, một Emonger đời đầu cũng có mặt trong chuyến đi năm đó, đã hẹn một ngày không xa quay lại cung đường này, khi đạp xe là niềm vui, chứ không phải là nỗi khổ vượt qua chính mình! Vậy mà tôi không được gặp lại anh trong chuyến đạp xe là niềm vui thực sự này rồi.
Lần này, chúng tôi được đạp xe giữa cái nắng hanh hao vừa đủ những ngày đầu tháng 11, để vẫn phải đổ mồ hôi sau mỗi lần vượt qua một con dốc dựng đứng, vừa đủ gió mát lạnh để thổi bay những mệt mỏi, đủ trăng sao để soi sáng cung đường sau khi mặt trời đã lặn, đủ cả hoàng hôn và cái lạnh vừa phải để đổ dốc lạnh cứng tay, hoặc đốt đống lửa ấm quây quần bên nhau.
Khoảng 25km đầu tiên, chúng tôi đạp chầm chậm, đi một đoạn là lại nghỉ ngơi, nạp năng lượng và chờ đợi nhau, khác hẳn chuyến Hà Giang 10 năm trước. Chuyến đi này tôi muốn làm điều ngược lại, tôi không muốn đơn độc, thôi muốn khám phá giới hạn của bản thân. Lần này, tôi muốn tìm kiếm và bù đắp những điều còn thiếu, còn tiếc nuối trong chuyến đi lần trước.