+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 10 của 13

Chủ đề: Viết tiếp Hồi ức Hà Giang

Hybrid View

  1. #1
    Mông dân yosaraha's Avatar
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    323
    Thanks
    465
    Thanked 378 Times in 105 Posts

    Đạp xe là niềm vui

    Chúng tôi chụp kiểu ảnh tập thể đầu tiên ở cột mốc KM0 Hà Giang, rồi hăm hở xuất phát hướng về thị trấn Yên Minh, điểm dừng chân ngày đầu tiên. Đội back-up xe máy và ô tô rẽ phải đi theo hướng Bắc Mê – Du Già, con đường mà tôi từng song hành cùng Tu cách đây 10 năm. Họ có đủ thời gian để đi thật chậm, nhởn nhơ rong chơi và thưởng ngoạn cảnh sắc. Còn 5 chiếc xe đạp đi thẳng men theo con đường thoai thoải, bên phải là dòng sông Lô hiền hòa xanh thẳm.

    [/url]

    Tôi chưa từng biết tới một Hà Giang xanh mướt như thế. Đây là lần thứ 4 tôi đặt chân tới Hà Giang. Lần đầu tiên là vào một ngày đông tháng 12 sương giăng mù mịt. Khi đó, tôi cùng Phương Nở - hai chị em không biết sợ là gì, định đạp cung Tây Côn Lĩnh, nhưng biên phòng không cho qua, nên cuối cùng đành bẻ cung sang Hà Giang, dưới sự back-up của anh Vương Chí Cường, Long lão đại và Thành NC. Lần thứ hai và lần thứ ba đều là giữa cái nắng rát bỏng 40-41 độ C đầu hè. Ấn tượng Hà Giang với tôi chỉ toàn là đá hộc, chỉ biết cắm đầu đạp, tranh thủ tìm những bóng mát ít ỏi bên đường để nghỉ ngơi trong chốc lát.



    Trước đây, trong bài viết hồi ức của tôi về chuyến đi Hà Giang năm 2012, None, một Emonger đời đầu cũng có mặt trong chuyến đi năm đó, đã hẹn một ngày không xa quay lại cung đường này, khi đạp xe là niềm vui, chứ không phải là nỗi khổ vượt qua chính mình! Vậy mà tôi không được gặp lại anh trong chuyến đạp xe là niềm vui thực sự này rồi.

    Lần này, chúng tôi được đạp xe giữa cái nắng hanh hao vừa đủ những ngày đầu tháng 11, để vẫn phải đổ mồ hôi sau mỗi lần vượt qua một con dốc dựng đứng, vừa đủ gió mát lạnh để thổi bay những mệt mỏi, đủ trăng sao để soi sáng cung đường sau khi mặt trời đã lặn, đủ cả hoàng hôn và cái lạnh vừa phải để đổ dốc lạnh cứng tay, hoặc đốt đống lửa ấm quây quần bên nhau.

    Khoảng 25km đầu tiên, chúng tôi đạp chầm chậm, đi một đoạn là lại nghỉ ngơi, nạp năng lượng và chờ đợi nhau, khác hẳn chuyến Hà Giang 10 năm trước. Chuyến đi này tôi muốn làm điều ngược lại, tôi không muốn đơn độc, thôi muốn khám phá giới hạn của bản thân. Lần này, tôi muốn tìm kiếm và bù đắp những điều còn thiếu, còn tiếc nuối trong chuyến đi lần trước.
    Last edited by yosaraha; 11-11-2022 at 03:24 PM.
    NỐI TIẾP NHỮNG HÀNH TRÌNH...

  2. The Following User Says Thank You to yosaraha For This Useful Post:

    eMông (10-11-2022)

  3. #2
    Mông dân yosaraha's Avatar
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    323
    Thanks
    465
    Thanked 378 Times in 105 Posts

    Phơi xác ở Cán Tỷ

    Nghỉ trưa sau 30km đầu tiên, khoảng 2 giờ chiều, chúng tôi bắt đầu chinh phục đèo Bắc Sum. Chính con đèo này và cái nắng nóng khắc nghiệt đầu hạ năm nào đã khiến đoàn xe đạp Emong đổ gục như ngả rạ.



    May mắn là với thời tiết mát mẻ hơn và do được hồi sức phần nào sau bữa trưa, cả đoàn 5 chiếc xe đạp chầm chậm vượt qua được Bắc Sum. Oèm thì khỏi phải nói, hắn tin mình còn khỏe hơn 10 năm trước. Tôi tin hắn. Trong khi Xích líp – dù đã trở thành anh chàng công sở xồ xề sau một thập kỷ, vẫn giữ được sự dẻo dai và bền bỉ lạ kỳ đối với một người không mấy tập luyện thể thao như hắn. Thành NC vẫn lầm lũi, chầm chậm và khoan thai vượt qua mỗi đoạn dốc gắt. Còn Khánh – người bị Thành dụ dỗ “mỗi ngày đạp 6 chục cây nhẹ nhàng thôi”, bắt đầu trở nên sốt ruột với những lời động viên “nốt đoạn này”. Dù là một chuyên gia về xe đạp nhưng do chưa có kinh nghiệm thực chiến đường núi nên Khánh cũng bị lỗi kỹ thuật tai hại là set up một chiếc xe đạp không phù hợp. Vậy nên bắt đầu từ chân đèo Bắc Sum, tôi có thể nghe thấy tiếng cậu thở dốc từ xa và dần tụt lại phía sau.



    Sau khi tới được cổng trời Quản Bạ, nắng chiều vẫn rất gắt, chúng tôi hầu như không nghỉ mà đổ một mạch xuống cầu Cán Tỷ - nơi lưu giữ tấm ảnh tập thể để đời của Emong năm nào. Tấm ảnh đó không có tôi, mà thực ra là tôi hầu như không có mặt trong những tấm ảnh chuyến đi năm đó.

    Ở đây, Oèm đã chờ sẵn để chuẩn bị sắp xếp đội hình tương tự tấm ảnh cũ. Hắn bắt người này phải đóng vai người kia, những người không có mặt, làm đúng điệu bộ và tư thế như vậy. Nhưng dù hắn có cố như thế nào đi chăng nữa, thì chúng tôi đã không còn là chúng tôi của 10 năm trước nữa rồi. Những ánh mắt, nụ cười năm ấy chắc chắc là những thứ không thể bắt chước được nữa.



    Từ cầu Cán Tỷ, thay vì đi đường cũ vòng qua rừng thông Yên Minh, chúng tôi chọn con đường tắt mới xây dựng lên tới độ cao gần 1.300m dài 13 km, tiết kiệm hơn 18 km. Quãng đường ngắn hơn nên tự lường trước là dốc sẽ gắt và liên tục hơn rất nhiều. 4 giờ chiều, với tinh thần phơi phới lạc quan hoàn toàn vô căn cứ, tôi và Xích líp xuất phát trước.

    Nhưng sự khó nhằn của dốc Cán Tỷ vượt xa dự đoán ban đầu. Đặc biệt, khi chặng cuối dồn dập dốc nối dốc, khi mà cái mệt mỏi cuối ngày tích tụ lại và hoàng hôn buông xuống nhanh hơn trong tiết trời tháng 11. Tôi và Xích líp quyết định dừng lại chờ ba người còn lại. Tôi và hắn đang ở lưng chừng núi, cố gắng vớt vát chút ráng đỏ cuối ngày. Vậy là hoàng hôn ngày đầu tiên đã trôi qua chóng vánh như vậy.


    (Hoàng hôn trên dốc Cán Tỷ)

    6 rưỡi tối, Khánh quyết định để xe máy back-up tới đỉnh dốc Cán Tỷ, 4 người còn lại vừa đạp vừa dắt. Một phương án được đưa ra thảo luận là để xe máy back-up từng người một. Nhưng bản tính lì lợm không cho phép tôi trở nên yếu hèn như vậy, theo cách nói Emong. Tôi đã thay đổi, nhưng ít nhất điều này vẫn còn giữ nguyên, Oèm nhận xét như vậy. Vậy là dù cho việc dắt bộ có đỡ mệt và tốn ít sức hơn là đạp đi chăng nữa, tôi vẫn phải cong mông lên đạp tiếp. Tôi nói với Anh, đó là "vấn đề thể diện", không phải để thể hiện với ai cả, mà là với chính tôi, của 10 năm trước.

    Rốt cuộc khi gặp Khánh ở đỉnh dốc, cậu quyết định bắt luôn một chiếc xe khách về thẳng Yên Minh. Thành NC, có lẽ sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm, đã nhờ một người dân địa phương back-up tới đỉnh dốc trong khi anh cách đỉnh không bao xa. Từ đây, chúng tôi chỉ đổ một mạch về thị trấn Yên Minh.

    Tôi vẫn là nhà vô địch đổ đèo … chậm như năm nào. Nhưng lần này còn tồi tệ hơn rất nhiều. Chiếc xe đạp quá cao cộng thêm lỗi phanh càng khiến cái bản tính “nhát chết” trỗi dậy mạnh mẽ, nhất là sau một cú lảo đảo giữa đoạn dốc nhiều đá mạt. Tôi đổ về Yên Minh trong tình trạng căng thẳng tột đỉnh, ba lần phải dừng lại nghỉ vì hai bàn tay tê cứng vì lạnh, nỗi ám ảnh đeo bám tôi suốt các ngày tiếp theo.

    Ngày đạp xe đầu tiên đã kết thúc không mấy “oai hùng” như vậy.
    Last edited by yosaraha; 11-11-2022 at 03:19 PM.
    NỐI TIẾP NHỮNG HÀNH TRÌNH...

  4. The Following User Says Thank You to yosaraha For This Useful Post:

    eMông (10-11-2022)

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình