Đúng hẹn lại lên, một lần nữa lũ mông rồ lại dấn thân vào cung đường mà nhắc đến nó dân du lịch không lén thở dài ao ước được một lần chinh phục thì cũng lắc đầu lè lưỡi: Hành trình chinh phục Tây Côn Lĩnh...
Những con số 5 cho một lần trở lại.
5 năm đã trôi qua với quá nhiều thay đổi, nhưng thông tin về cung đường chinh phục Tây Côn Lĩnh vẫn bí ẩn như chính cái tên gợi đầy tò mò và khát khao chinh phục nên chúng tôi không hình dung được chuyến đi này sẽ như thế nào: liệu có phải quay trở về ngay từ đồn biên phòng Thanh Thủy năm 2011, sẽ lê lết suốt hành trình như chuyến đi của Casper_HN, Yankumi và quảngg năm 2012?
5 con người gồm: chửa tour cũ Casper_HN, giờ đã thêm 5 năm bớt trẻ và đang cảm cúm, với assmin Cu Tuấn lì đòn, thêm cả tuyên huấn Pluto chuyên đạp xe bằng mồm, cùng Tuấn Saker trẻ người non dạ và Phương Nhím 3 năm rồi không ra khỏi Thủ đô; chả đứa nào trong chúng tôi được (hay chịu nhận) mình là Mông rồ, nhưng với khát khao chinh phục đã cùng nắm tay nhau để bắt đầu cuộc hành trình - như Casper_HN mong ước - một lần trở lại Tây Côn Lĩnh.
Và kết quả?
5 năm trôi qua nhưng Tây Côn Lĩnh thì vẫn như xưa, đường xưa lối cũ chào đón, thách thức chúng tôi.
Và nơi đây cũng là hành trình tiêu diệt một huyền thoại nữa của eMông...
Theo ký ức lộn xộn của lão Casper (may mà đã được Yankumi và bản thân lão lưu lại trong diễn đàn) thì từ chỗ chúng tôi cắm trại đến điểm ăn tối 5 năm trước cũng phải đi ít nhất 1 giờ đồng hồ nữa; còn để đến điểm ngủ đêm lần trước thì cũng phải tầm 3 tiếng.
"Đường còn rất dài, chúng tôi mới chớm vào rừng thôi, nhưng với tình trạng sức khỏe thế này thật khó để tiếp tục đi. Tôi dặn Quang3g đi trước 1 chút tìm một chỗ bằng phẳng không có dòng nước để nghỉ chân ăn uống lấy lại sức. Chúng tôi dự định xuyên rừng trong buổi tối, đến khoảng 11h đêm sẽ tìm nơi thoáng đãng cắm trại nghỉ lại. Đến một ngã ba khá rộng, chúng tôi chụm 3 chiếc xe đạp lại, phủ tấm bạt lên trên và đã có 1 nơi khô ráo để nghỉ ăn uống. Trời mưa như trút, chỗ khô ráo này không chỉ quý giá với chúng tôi mà còn cả với lũ côn trùng ruồi muỗi, chúng chen lấn xô đấy tranh giành nơi nghỉ với chúng tôi và không quên cắn đốt cả 3 đứa như thụi. Bắt đầu nghỉ ngơi với màn đánh nhau với côn trùng, cho dù được trang bị vũ khí hóa học loại mạnh, cũng phải mất 1 lúc chúng tôi mới tạm đẩy lui được bọn chúng...
Thực đơn cũng như buổi trưa, bánh mỳ và patê hộp dùng với nước. Lượng nước mang theo dành cho hai ngày đã được dùng quá nửa, ngày mai việc dùng nước suối là hiển nhiên. Thực đơn vẫn vậy nhưng nhiệt tình ăn uống thì khác hẳn. Đói, mệt, lạnh. Lúc này, thực phẩm là cứu tinh nên ai nấy ăn uống ào ào. Vừa ăn vừa xịt thuốc chống muỗi, màn ăn uống và nghỉ ngơi kết thúc sau 30', trời bắt đầu tối... "
"...Khoảng 10h, con đường bỗng rộng ra 1 chút, ngay lập tức tôi đề nghị dừng cắm trại tại đó vì đã hơn 3h đi trong rừng, đây là chỗ duy nhất đủ lớn để dựng xe và cắm trại, không có gì để chứng minh rằng sau 1 hay 2h nữa lại có một chỗ như thế này. Hơn nữa, tất cả dầm mưa rẽ rừng để đi suốt tối cũng đã quá mệt. Quyết định được hưởng ứng nhiệt tình. Xe đạp được dựng sát vào nhau, thậm chí còn được buộc lại thật kỹ. Lều nhanh chóng được dựng. Tôi không mang túi ngủ vì dự định mặc bộ quần áo chống thấm để đi ngủ, nhưng cái ba lô sau cả ngày ngâm nước đã ướt sũng, tất nhiên là mọi thứ trong đó không thể khô được, kể cả chiếc máy ảnh của tôi. Cầm máy ảnh lên, dốc xuống, nước chảy thành dòng... Chiếc áo khoác còn khô của Quang3g và miếng dán chống lạnh của Yan đã cứu tôi khỏi chết rét đêm đó.
.."
Vậy là chúng tôi lại lóc cóc đi sâu vào trong rừng
Phương Nhím vẫn thế, từng bước từng bước vững chắc đi theo các anh. Sang ngày thứ hai, con bé có vẻ thấm mệt rồi, không còn đạp ngay khi có cơ hội mà chỉ dắt và dắt xe thôi...
Theo lời lão Casper thì chỗ này không có gì thay đổi trong suốt mấy năm qua, nhưng khác với lần trước, lần này chúng tôi may mắn hơn nhiều khi không phải lọ mọ trong đêm mà ăn bánh mỳ thịt hộp rồi lại phải hành quân tiếp
Tụt lại sau cùng là lão Casper, trải qua mấy bữa quên uống thuốc nên dung nhan lão lúc này rất tiều tụy, nhưng ai nói cũng không tin cho đến khi lão tự selfie )
Mệt, mỏi nhưng cứ thấy có người giơ máy ảnh ra là lão đứng lại, nhất quyết không chịu lại gần để bị dìm hàng