Một lúc sau cu Tô quay lại bắt kịp Phương Nhím và Casper, bảo em leo mà thấy nhẹ bẫng, đi mãi mới nhớ ra mai ăn quên ba lô ở quán
Cả bọn lại cắm cúi đi, mặt lão Casper vẫn căng thẳng, chỉ sợ bị các anh mời quay ngược lại đồn Thanh Thuỷ
Cảnh hai bên đường thì đẹp mà trong lòng đứa nào cũng nặng trĩu
Đoạn này sau khi bị dọa, phải đuổi Phương Nhím đạp trước rồi Tô mới lui cui tụt quần thay quần bỉm giữa đường, từ sáng đến giờ cậy mông to mỡ dày nên cu này mặc quần soóc đạp xe @@
Ốm, mệt nhưng nhất quyết không giảm cân, không đen đi kẻo vợ mắng
Hết mấy con dốc trước mặt kia là chúng tôi sẽ qua Lao Chải
Thấy một lũ người ngợm đạp xe từ dưới chân dốc giờ mới leo đến đây, cả anh chủ quán vui tính lẫn mấy nhà xung quanh đều tò mò chạy ra hỏi han. Không ai giấu được vẻ ngạc nhiên khi chúng tôi đi từ Thanh Thủy từ trưa mà giờ mới tới nơi. Họ bảo "Chúng tao đi xe máy nhanh lắm mà", họ đâu biết xe máy và xe đạp là hai phương tiện sử dụng động cơ khác hẳn nhau @@
Đến khi biết chúng tôi định vượt qua dãy núi trước mặt để đến thị trấn Vinh Quang -trung tâm Hoàng Su Phì thì họ lại càng ngạc nhiên nữa.
Sau khi thấy chúng tôi có đủ đồ ăn, nước uống, lều bạt thì mọi người mới yên tâm, nghĩ bọn này chắc sẽ không sao trong rừng nên không hỏi nhiều nữa.
Mỗi đứa ăn một cái kem 2000 ngọt khé lưỡi rồi chào anh chủ quán đi tiếp