Đúng hẹn lại lên, một lần nữa lũ mông rồ lại dấn thân vào cung đường mà nhắc đến nó dân du lịch không lén thở dài ao ước được một lần chinh phục thì cũng lắc đầu lè lưỡi: Hành trình chinh phục Tây Côn Lĩnh...
Những con số 5 cho một lần trở lại.
5 năm đã trôi qua với quá nhiều thay đổi, nhưng thông tin về cung đường chinh phục Tây Côn Lĩnh vẫn bí ẩn như chính cái tên gợi đầy tò mò và khát khao chinh phục nên chúng tôi không hình dung được chuyến đi này sẽ như thế nào: liệu có phải quay trở về ngay từ đồn biên phòng Thanh Thủy năm 2011, sẽ lê lết suốt hành trình như chuyến đi của Casper_HN, Yankumi và quảngg năm 2012?
5 con người gồm: chửa tour cũ Casper_HN, giờ đã thêm 5 năm bớt trẻ và đang cảm cúm, với assmin Cu Tuấn lì đòn, thêm cả tuyên huấn Pluto chuyên đạp xe bằng mồm, cùng Tuấn Saker trẻ người non dạ và Phương Nhím 3 năm rồi không ra khỏi Thủ đô; chả đứa nào trong chúng tôi được (hay chịu nhận) mình là Mông rồ, nhưng với khát khao chinh phục đã cùng nắm tay nhau để bắt đầu cuộc hành trình - như Casper_HN mong ước - một lần trở lại Tây Côn Lĩnh.
Và kết quả?
5 năm trôi qua nhưng Tây Côn Lĩnh thì vẫn như xưa, đường xưa lối cũ chào đón, thách thức chúng tôi.
Và nơi đây cũng là hành trình tiêu diệt một huyền thoại nữa của eMông...
Chuyến đi trắc trở ngay từ khi chuẩn bị: danh sách đặt gạch cả chục người, đến khi chốt thì chỉ còn 5 người, trong đó có 2 người tạm yên tâm là Cu Tuấn và Tuấn Saker, còn lại là chửa tour Long nòng nọc cảm cúm nằm bẹp suốt ngày thứ Năm mà tối đó đã phải lên xe đi Hà Giang; tuyên huấn Pluto chuyên đạp xe bằng mồm, nói không với đèo dốc và cô gái yểu điệu Phương Nhím cả năm chả sờ đến xe đạp...
Mưa nên không off trước chuyến đi, đến ngày đi mới off online, lúc đó chửa tour mới phân công đứa nào mua gì, thế là cả bọn sấp ngửa đi mua đồ, thuê lều..
Hà Nội tối thứ 5 đúng 7:30 mưa tầm tã, mẹ con Mộc Miên lỗ lắng đứng ngồi không yên hóng từng người đến bến xe Mỹ Đình. Gần đủ. 8 giờ, 8 rưỡi, 9h kém 10 vẫn không thấy chửa tour đâu, nhà xe bắt đầu cáu gắt, cả lũ xác định chuyến này lên Hà Giang chơi rồi... 9h kém 5 chửa tour đội mưa có mặt, vậy là chuyến đi không bị hoãn...
Chuyến xe đêm Hà Nội - Hà Giang rời bến Mỹ Đình, nằm trên xe mỗi đứa ngổn ngang bao suy nghĩ. Phương Nhím thì băn khoăn xem đi thế nào theo kịp mấy ông trâu bò, Cu Tuấn nằm nhắn tin chiu chíu với "nó", Tuấn Saker háo hức với chuyến đi hoành tráng từ cái tên, chửa tour Casper_HN sau khi ngoặc mồm kêu quên nguyên túi đồ cá nhân, bao gồm cả action cam thì lăn ra ngủ, còn tuyển huấn cũng vật vã vì quên còn dạo rừng mới mua hồi chiều.
Xe đến bến Hà Giang lúc gần 4 giờ sáng, cả đội chưa kịp dỡ đồ thì trời mưa tầm tã, chửa tour trong lòng lo lắng: "Hỏng rồi" rồi lại lăn ra ngủ cùng bọn kia..
Nhà xe cho khách ngủ đến tận hơn 6h, lúc này trời chỉ còn mưa nhỏ, cả lũ lóp ngóp bò dậy lấy xe, xếp đồ chuẩn bị đi ăn sáng.
Ảnh check in đầu tiên - Bến xe Hà Giang
Rời thành phố Hà Giang đi về phía Thanh Thuỷ, cảnh bên đường chầm chậm trôi qua thì trời lại mưa sầm sập. Lão Casper_HN lại tiếp tục gào lên: Chuyến này đi lại giống chuyến bão táp 2012 rồi, hu hu..
Đi một đoàn lại hết mưa, cả bọn lại dừng lại..cởi áo. Trời vẫn đen kịt, không hy vọng gì có nắng lên.
Từ Hà Giang mặt chửa tour Casper_HN lúc nào cũng khó đăm đăm, đến giờ lại càng nghiêm trọng, lão bảo chỉ lỗ mấy anh đồn Thanh Thuỷ nhớ mặt lão hoặc ghét lão, túm được lão khi cả lũ đang đạp xe từ Thanh Thủy đến Sín Chải hoặc đen nữa là gần đến Lao Chải.
Lo thì lo vậy nhưng lão vẫn đào hết hai hũ sữa chua đá và chai C2 rồi mới chịu phủi đít đứng dậy...
Rời khỏi quán, đập vào mắt cả lũ là con dốc 10% dài đằng đẵng, các con giời đang mặt mày hớn hở bỗng nhiên tắt ngúm nụ cười, nhăn nhó guồng chân lên dốc..
Saker khỏe nên vọt trước càng ngày càng xa, Phương Nhím tự biết sức mình nên 1-1 diễn từ chân dốc từ từ leo lên, Cu Tuấn chở thêm cái lều nên cũng lầm lũi cắm đầu đập. Lão Casper_HN ngấm hậu quả trận cảm cúm nên mặt mày xanh lè, thở cả bằng mồm và mũi từ từ bò lên.
Đi được một lúc, Cu Tuấn và lão Casper_HN quay đầu ngoảnh lại xem Pluto dắt xe đến đâu. Cả 2 trố mắt khi thấy Tô đã vượt qua Phương Nhím và bắt đầu vượt qua lão Casper lúc này mặt mày càng thêm xanh lét...
Trời lại mưa, cả lũ phải dừng lại mặc áo mưa rồi đi tiếp.
Lão Casper thấy Tổ đổ dốc rất nhanh, lão choáng quá ú ớ hỏi: "Tô quay lại làm gì thế?" và nhận đc câu trả lời trong tiếng gió: "Em quên ba lô ở quán rồi"...
Khuôn mặt bàng hoàng của lão Casper khi thấy Tô đổ dốc qua, lão tưởng thằng này tăng động, leo lên rồi lại đổ xuống