7. Nghỉ trưa – Giấc ngủ thanh bình nơi sườn núi
Tiếp theo là một đoạn dốc dài và gắt nhưng đường tốt, tôi và Thuyết bảo nhau đi trước. Lên đến một chỗ có tán cây mát mẻ, hai anh em dựng xe, chả ai bảo ai tự trải áo mưa ra rồi nằm nghỉ. Cũng buồn cười, cứ nằm chợp mắt một chút, thấy nóng ran người, mở mắt ra thì mình đang nằm chỗ ngập nắng, vậy là hai đứa lại lật đật dậy đi tìm chỗ khác. Chạy quanh vài lần như thế thì ba chị em Mộc Miên, Cám và Bằng lên tới nơi. Hai chị em nhà kia đuổi tôi đứng dậy rồi nằm vật ra . Sau này Mộc Miên bảo, cả chuyến đi nằm nghỉ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy đã đời bằng lần nghỉ ấy .
Lúc này cũng đã 12h hơn, mọi người thống nhất ăn trưa. Mộc Miên lo lắng vì chẳng biết anh em nhà Trung Ryk lúc này chạy đâu, có còn đồ ăn, nước uống hay không. Mặc dù phần cơm trưa của Miên và Cám đã bị Trang sói nhỡ tay thả xuống suối nhưng vẫn còn dư đồ ăn cho cả đội. Miên ăn rất ít, không chịu ăn cơm nắm, có lẽ vì mệt và lo lắng cho con gái.
Trong khi đó Thuyết, Bằng và tôi giải quyết nhiệt tình phần ăn của mình, kèm cả đùi gà hun khói mà Cám mang theo. Đây có lẽ là nguyên nhân mà 3 đứa chúng tôi vẫn còn đủ sức đi đến tận đêm .
Ăn xong, cả lũ lăn ra nghỉ trong khung cảnh núi rừng yên tĩnh, dưới bóng râm của tán cây và hiu hiu gió mát. Chúng tôi chợp mắt không mộng mị. Giấc ngủ ngắn chỉ 15 phút nhưng cũng đủ để cơ thể thả lỏng, đầu óc thư giãn.