Ngày 13 - 2 (25 Tết)
Tỉnh giấc khoảng 6h sáng khi xe trả khách ở thị trấn Plei Kần. Có biển chỉ dẫn 22km đến cửa khẩu Bờ Y, hai ae quyết định xuống luôn ở đây thay vì đi tới Kon Tum. Thị trấn nhỏ đầu tiên ở Tây Nguyên tôi đặt chân đến đón chúng tôi bằng một vẻ ngái ngủ và không khí se lạnh. Những con đường khá đặc trưng ở vùng này với những đoạn lên dốc và xuống dốc.
Một trong những điều rất tuyệt khi mang xe đạp đi du lịch đó là bạn có thể bắt đầu khám phá điểm mới đến rất nhanh chóng. Thay vì việc phải phân vân lựa chọn đi taxi, xe ôm hay đi bộ để tìm trạm xe bus thì chỉ cần lấy xe và bắt đầu ngay hành trình. Nắng đã bắt đầu lên và đường phố cũng bắt đầu có nhiều người hơn. Chúng tôi vào 1 quán có khá đông người và gọi 2 bát bún bò Huế. Món bún bò Huế có lẽ chỉ kém phổ biến hơn món phở.
Ăn sáng xong chúng tôi đạp lòng vòng kiếm chỗ ngồi uống nước gần vườn hoa trung tâm của thị trấn.
Gọi 2 ly cafe ngồi nhâm nhi tận hưởng không khí Tây Nguyên buổi sáng. Ở đây hình như chỉ có quán cafe vỉa hè chứ không thấy quán trà đá vỉa hè.
Tôi tranh thủ chạy lung tung chụp choẹt mấy tấm ảnh.
Khoảng 8h chúng tôi bắt đầu xuất phát đi cửa khẩu Bờ Y.
Trời nắng lên khá nhanh và chúng tôi như đạp xe giữa trưa hè.
Quãng đường hơn 20km từ thị trấn Plei Kần đến cửa khẩu Bờ Y đường khá đẹp nhưng dân cư 2 bên đường thưa thớt. Chúng tôi dừng lại ven đường để mua nước. Chị chủ quán là người gốc Bắc nghe đâu gần cầu Tân Đệ đã vào đây lập nghiệp hơn 10 năm. Suốt thời gian đi dọc Tây Nguyên tôi gặp rất nhiều người Bắc vào đây sinh sống.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới cửa khẩu Bờ Y. Cửa khẩu này khá vắng vẻ chủ yếu là xe vận chuyển gỗ từ Lào về Việt Nam. Một vài xe khách đón đoàn người Việt làm ăn ở Lào về quê ăn Tết.
Do không mang theo hộ chiếu và xác định nếu chỉ đi vài chục km vào đất Lào thì cũng chẳng khác gì Việt Nam nên chúng tôi tìm đường tới ngã 3 Đông Dương luôn. Đi qua cửa khẩu đến barie cuối có 1 con đường nhỏ phía bên trái. Cứ đi theo con đường nhỏ này khoảng 8km thì sẽ tới ngã 3 Đông Dương.
![]()