+ Trả lời Chủ đề
Trang 14 của 17 Đầu tiênĐầu tiên ... 4 12 13 14 15 16 ... CuốiCuối
Kết quả 131 đến 140 của 168

Chủ đề: TDE3 - Chưa đi đã về

  1. #1
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    TDE3 - Chưa đi đã về

    TDE luôn ẩn chứa những kịch bản không bình thường, chẳng biết sẽ ra sao...
    TDE3 cũng vậy...

    Những điều bất thường xin hãy để dành cho phần tường thuật...

    Nhưng trên hết, TDE3 đã thành công ngay từ trước chuyến đi... Khi mà những điều liên quan đến nó đều khiến chúng ta dù vui buồn hay lo lắng đều chia sẻ chân thành với nhau... Và chính như tiêu đề của topic này TDE3 dù có diễn ra hay không thì những kịch bản sau đó cũng chỉ là tô điểm câu chuyện thêm phần hấp dẫn mà thôi... Chưa đi mà đã về, đã yêu thương...

    Xin mời các Mông dân cùng nhau chém gió tại topic này, nơi sẽ lưu giữ những kỷ niệm đáng nhớ về một chuyến đi thật điên rồ mà lãng mạn...


    (Ảnh fb Casper_HN)




    Danh sách vận động viên, thành tích và tổng giá trị các giải thưởng (bằng tiền mặt) mà họ đã nhận từ các nhà tài trợ:



    Danh sách nhà tài trợ và các giải thưởng khù khoằm - một phần ko nhỏ làm nên sự hấp dẫn của TDE:

    Last edited by flamencol78; 13-01-2015 at 10:10 AM.

  2. The Following 14 Users Say Thank You to eMông For This Useful Post:

    buitrongdat (12-01-2015), camhap (13-01-2015), Casper_HN (13-01-2015), Cu Tuấn (12-01-2015), CuongLee (13-01-2015), hung (13-01-2015), moonlight (12-01-2015), Mr_Bom (12-01-2015), Na chín (12-01-2015), ntt1404 (13-01-2015), Pluto (13-01-2015), schumi (12-01-2015), vnpcworld (13-01-2015), zĩn (12-01-2015)

  3. #131
    Mông dân hèn hạ vuongchicuong's Avatar
    Ngày tham gia
    Dec 2011
    Bài viết
    302
    Thanks
    332
    Thanked 409 Times in 130 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi Cu Tuấn Xem bài viết
    Anh Cường chia sẻ bí quyết sưởi ấm đi anh Cường ơi
    Đơn giản thôi, tìm gốc pơ-mu và bật lửa đốt nó lên. Thế Cu Tuấn đang nghĩ về phương pháp nào?

    Trích dẫn Gửi bởi meoyeu0107 Xem bài viết
    Vừa viết 1 bài kể lại về TDE của bản thân dài có mỗi 5 trang A4 cỡ chữ 12 mà cái cơ quan em nó nghèo nó không có wifi, mà cái lap của em nó cũng nghèo nó không có cổng kết nối mạng dây nên chưa up được... Đang nghĩ nên cắt ra up từng trang 1 hay là để nguyên trong lap lúc già bỏ ra gặm nhấm ăn dần đây ạ
    A thích gặm nhấm dần dần đê!

  4. #132
    Mông dân dự bị Kiu's Avatar
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Đang ở
    nowhere
    Bài viết
    209
    Thanks
    180
    Thanked 117 Times in 47 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi buitrongdat Xem bài viết
    Em bốc được mỗi cái phiếu giảm giá 30% của Jack colombia thôi anh Thành ạ.
    Em chưa biết mua cái gì nhưng chắc chắn sẽ mua một cái để làm kỷ niệm vs TDE3 anh ạ.
    cho em chung độ cái quần đc hem
    Ngày mai mây vẫn bay, để lại bầu trời cùng tôi theo đuổi
    Không oán thù, không hối hận là một vẻ đẹp đời người

  5. #133
    Mông lão Pluto's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Chuồng gà
    Bài viết
    5,914
    Thanks
    578
    Thanked 1,508 Times in 725 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi meoyeu0107 Xem bài viết
    Vừa viết 1 bài kể lại về TDE của bản thân dài có mỗi 5 trang A4 cỡ chữ 12 mà cái cơ quan em nó nghèo nó không có wifi, mà cái lap của em nó cũng nghèo nó không có cổng kết nối mạng dây nên chưa up được... Đang nghĩ nên cắt ra up từng trang 1 hay là để nguyên trong lap lúc già bỏ ra gặm nhấm ăn dần đây ạ
    Bỏ ra cho anh cắn miếng xem ntn rồi a có ý kiến
    Xin lỗi, anh chỉ là một huyền thoại ....

  6. #134
    Mông dân dự bị buitrongdat's Avatar
    Ngày tham gia
    Jun 2014
    Bài viết
    44
    Thanks
    190
    Thanked 43 Times in 17 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi Kiu Xem bài viết
    cho em chung độ cái quần đc hem
    Nếu còn dư thì ok luôn.
    Cơ mà anh dang không biết nên mua áo ba lớp hay balo. Chắc phải qua đó ngắm ngía tăm tia đã.

  7. The Following User Says Thank You to buitrongdat For This Useful Post:

    Kiu (17-01-2015)

  8. #135
    Mông dân meoyeu0107's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    439
    Thanks
    109
    Thanked 168 Times in 73 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi vuongchicuong Xem bài viết

    A thích gặm nhấm dần dần đê!
    Trích dẫn Gửi bởi Pluto Xem bài viết
    Bỏ ra cho anh cắn miếng xem ntn rồi a có ý kiến
    Chỉ là chút tóm tắt ghi lại quá trình luyện tập và thi đấu, nên em sẽ up, sợ dài quá đọc mệt nên em up phát hết luôn chứ ko nhỏ giọt hòng không câu thanks ạ

  9. The Following User Says Thank You to meoyeu0107 For This Useful Post:

    Pluto (16-01-2015)

  10. #136
    Mông dân meoyeu0107's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    439
    Thanks
    109
    Thanked 168 Times in 73 Posts
    TDE3 năm nay khởi động muộn, còn tôi hờ hững lướt qua không cảm xúc, cho đến 1 ngày…

    Flamencol dừng lại nói chuyện và đi cùng tôi lúc tôi đang rất buồn, mệt mỏi và cô đơn khi bị đoàn xe đạp bỏ lại vì không theo kịp chỉ sau vài km trên quãng đường quay về Hà Nội trong chuyến Tây Yên Tử hơn tháng trước, rồi sau đó là sự xuất hiện của anh Seven Love, chị È É, Zán Béo, và Schumi; tất cả khiến tôi thấy rất ấm áp và tinh thần hân hoan trở lại. Sau chuyến đi, tôi thấy biết ơn anh Linh vô cùng, người thứ 2 trong eMong Group đã không bỏ rơi tôi (và chắc chắn không bỏ rơi bất kỳ thành viên nào) khi tôi đơn độc và cần giúp đỡ nhất.

    Về đến nhà, vào lại group xem lại kỷ niệm chuyến đi, vô tình chữ Flamencol78 hiện ra ngay trước mắt tôi bên dưới chủ đề “TDE3”. Ồ, là anh Linh tự mình lập tour, và cái tour tưởng chừng sôi động nhất trong năm ấy dường như đang có nguy cơ chết yểu, dù cho rất có thể mông rồvà lèo tèo 2 -3 người đăng ký trước đó ở 1 nơi nào đó vẫn đang hăng say luyện tập kết hợp rong chơi... “Phải làm gì đó thôi” là suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi vào lúc 4h sáng; tỉnh dậy, mở máy tính đọc lại một số topics, rồi quyết định lập topic luyện thi lúc gần 6h sáng chỉ 3 tuần trước khi diễn ra cuộc đua.

    Mục đích ban đầu của tôi đơn giản lắm, là gắng làm cho cái ngày hội ấy có sự góp mặt của những khuôn mặt mới mà có lẽ đa phần sẽ chỉ đứng ngoài xem chứ không hoặc không dám đăng ký, là 1 hành động nhỏ thay lời cảm ơn với anh Linh, Mông Trưởng bao năm chưa thể tìm ra người kế vị, và eMong Gr, nơi tôi được gặp gỡ những người bạn tuyệt vời, nơi phần nào tôi đã tìm thấy giá trị bản thân mình và được sống không hề giả tạo. Về phần tôi, ý thức rõ ràng về sức khỏe và quãng thời gian luyện tập quá ngắn cộng với thời gian rảnh không nhiều, nếu đi thi thì mục tiêu của tôi phải là phá kỷ lục TDE (hiện đang là của Yan, cô bé tôi hâm mộ nhất eMong, với 102 phút), nhưng vì khi đó tôi dám chắc mục tiêu này hoàn toàn không thể thực hiện được, nên tôi chỉ có thể đóng góp vào TDE lần này bằng cách kéo thêm được càng nhiều VĐV càng tốt; cộng thêm mục tiêu cá nhân là được thăm lại những nơi ngay gần Hà Nội mà cả năm rồi tôi chưa được tới.

    Ngày đầu luyện tập chỉ có 5 thành viên, chúng tôi mất nhõn một ngày để hoàn thành quãng đường chưa đầy 100k trong đó có 2km đường dốc gắt. Tất cả mọi người đều có ảnh chụp bên tượng Thánh Gióng; đây cũng là lần đầu tôi chinh phục được đền Gióng sau 3 lần thất bại (tính cả lần luyện giúp tôi giành giải nhì TDE2 (không leo được do cảm lạnh)). Sang tuần tôi quyết định quay lại đi làm bằng xe đạp, chỉ không đạp xe hôm nào trời mưa và …dậy muộn; thêm được 1 hôm đạp quanh Hồ Gươm tối thứ 6 với Bia Hơi và Can Tuan chụp vài bức ảnh ăn uống linh đình với mục tiêu kêu gọi thêm thành viên. Tuy nhiên có vẻ như mục đích kêu gọi thêm VĐV của tôi đã thất bại thảm hại khi càng về sau lượng người tham gia càng ít, đến nỗi buổi cuối cùng chỉ còn 3 người, may mắn là mục tiêu của tôi về sau đã lớn hơn nên tôi không hề bị chán nản hay thất vọng vì không đạt được mục tiêu ban đầu.

    Chỉ vì buột miệng khẳng định rằng có thể đạt được thành tích 120’ với sự hỗ trợ đắc lực của vài li rượu nhẹ vào tối thứ 7 tuần đó, kế hoạch tập luyện của tôi có thêm mục tiêu 120’ không hạ chân xuống đất; và tôi sẽ cố gắng vào buổi tập ngày mai – Tam Đảo.

    Tam Đảo hôm đó thời tiết đẹp, 8 người chúng tôi nạp năng lượng đầy đủ trước khi leo dốc. Tôi leo sau mọi người chừng 5’ với suy nghĩ tự tin rằng sẽ gặp tất cả trên chợ và tôi sẽ lên cùng thời điểm với người chốt đoàn. Đúng là tôi chốt thật, nhưng tôi đã không thể lết qua cột mốc 4km dù đã 3 lần dừng, nạp năng lượng và đặt quyết tâm; tôi nằm xuống ven đường gần km4 thưởng thức chút nắng buổi trưa mùa đông trên bầu trời Tam Đảo, và lo lắng không hoàn thành được cam kết của mình, lại thêm câu anh 7 nói “Mày có mà nằm mơ” khi tôi hỏi liệu tôi có thể leo được trong 120’ trong 2 tuần luyện tập không. Phần thưởng được đặt ra cho VĐV về trước tôi trong vòng 120’ ra đời từ đây.

    Sau đó tôi chăm chỉ đạp xe hơn, cố tìm lại hình ảnh đôi chân nổi rõ cơ bắp và cứng như đá của năm ngoái trong thời gian ngắn nhất nhằm đạt mục tiêu 120’. Hiểu rõ điểm yếu của bản thân là đôi chân quá lâu không vận động mạnh và lâu sẽ có nguy cơ đau khớp gối khi bị ép luyện cường độ cao ngay lập tức nếu không tập đúng cách, và điểm yếu tiếp theo là nhịp thở, nhịp tim và huyết áp không ổn định; tôi cố gắng luyện quay dẻo tránh áp lực cho chân trong lúc giữ nhịp thở ổn định nhất có thể; nhờ vậy đến gần hôm.mnb đạp cuối tôi đã có thể đạp được với tốc độ khoảng 32km/h trên quãng đường tầm ~1km (đĩa 3) mà không cần núp gió, tôi cũng định dùng kỹ năng đó cho đoạn bứt phá cuối cùng trong cuộc thi nếu tôi có thể bám được người đi đầu và giữ khoảng các 3m-5m liên tục, vì nhớ rằng khoảng 50m cuối trước vạch đích độ dốc không lớn.

    Buổi tập cuối cùng là 3V, hôm đó tôi quyết định không leo dốc để giành đôi chân vẫn còn rất yếu cho trận chiến cuối cùng, nhưng rồi một cmt của Victor Phích khiến tôi muốn thử xem sức khỏe của mình đang nằm ở đâu. Setup phần mềm và bắt đầu leo với 2 ba lô (tổng klg tầm 3-4kg) phía sau, tôi chạm đúng mốc khoảng cách 10km với thời gian 1h51’ khi chuông điện thoại reo, suốt 10km đó chỉ phải dừng chân 1 giây khi bị chuyển nhầm số sang đĩa 3; Thành tích quá hoàn hảo mà chính tôi cũng không dám nghĩ, khi đôi chân vẫn chưa nổi một bó cơ nào. Lúc này tôi hiểu mục tiêu 120’ không chạm đất cho 13km dốc Tam Đảo đã nằm trong tầm tay, tôi không được phép hài lòng với nó; vậy là tôi bắt đầu nghĩ đến mục tiêu ban đầu mà trước kia cho rằng tình hình sức khỏe không hề cho phép, phá kỷ lục của TDE.

    Tin tức về thành tích leo TĐ ngày hôm sau của Thuyết không làm tôi hài lòng, 116’ là thành tích không dễ đạt nhưng tôi đã kỳ vọng con số hàng chục phải là số 0, như vậy tôi mới có thêm động lực đeo bám trong quá trình thi đấu nhằm đạt mục tiêu. Sau khi phán đoán khả năng từng đối thủ, tôi chỉ có thể nói với em rằng “Đừng coi thường bất cứ đối thủ nào, hôm thi có nhiều điều bất ngờ”, và hi vọng rằng thành tích thì đấu của em cũng có khả năng vượt bậc giống thành tích của tôi năm ngoái, và em sẽ là người cho tôi thêm động lực đeo bám nhằm hoàn thành mục tiêu của mình. (Tuy nhiên sau này do thời tiết khiến đôi chân em bị đau nên việc tạo bất ngờ có vẻ sẽ không thể thực hiện).

    Tiếc là vì lần leo đó đôi chân tôi dùng hoàn toàn lực ấn nên đã bị đau khớp gối, kết hợp với việc cơ chân vẫn mỏi ngay từ ngày đầu luyện tập do nhịp tim không đủ khỏe để cung cấp đủ oxi (tôi đoán thế), tôi phải dừng hoàn toàn việc đạp xe sau buổi tập cuối cùng vào tối thứ 3 sau đó mong đôi chân hoàn toàn bình phục để giữ được phong độ của hôm leo 3V. Như vậy, tổng quãng đường tôi đã đạp trong quá trình tập luyện kéo dài 16 ngày là khoảng 700km (tính cả đi làm), trong đó có 18km đường đèo dốc. Đôi chân tôi chưa sẵn sàng, nhưng lý trí tôi đã nạp đủ 100% năng lượng.

    Thời tiết thay đổi với mưa và khí lạnh tràn về, như nhiều người khác, tôi bị nhiễm lạnh vào chiều tối thứ 5. Lạnh, nhức đầu, đau họng, nhưng rất may là chỉ bị nhẹ. Quyết định nghỉ làm ngày t6 để cơ thể khỏe lại, nhưng bữa cơm trưa chỉ ăn được 1 bát (so với 3 bát như thường lệ) và nhìn thấy chuối là ngán, tôi hiểu rằng ông trời đang không ủng hộ tôi. Ngày thứ 7 là những lo lắng rất lớn của những người liên quan vì trận mưa kéo dài và không khí lạnh buốt người. Theo dõi diễn biến các cuộc thảo luận, chẳng suy nghĩ gì nhiều ngoài quyết tâm muốn chinh phục thử thách Tam Đảo trong điều kiện thiên không thời, địa không lợi và nhân không hòa, và để thử xem lý trí mình mạnh đến đâu khi thể lực hoàn toàn không đủ. 8h tối hôm đó, tôi dắt xe đạp lên nhà, tháo gacbaga, chân chống, lau qua bụi, tra thêm dầu xích, và tự nhủ hôm sau đến gần chân TĐ thì sẽ bơm xe vì Can Tuan bơm cho tôi từ hôm TYT cách đây đã lâu lắm rồi; đi ngủ cũng sớm hơn thường ngày sau khi nói với cô bé cùng phòng “Tuổi trẻ không đến 2 lần đâu em!”

    ..................

    Tạm thế đã, vui vui thì em lại viết

  11. The Following 4 Users Say Thank You to meoyeu0107 For This Useful Post:

    buitrongdat (17-01-2015), moonlight (16-01-2015), vnpcworld (16-01-2015), vuongchicuong (16-01-2015)

  12. #137
    Mông dân meoyeu0107's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    439
    Thanks
    109
    Thanked 168 Times in 73 Posts
    Vui rồi, up nốt
    ....................................

    Sáng CN, dậy muộn 30’ do đặt sai đồng hồ, ngoài trời đang mưa to, vào fb và diễn đàn, thấy dường như có vẻ mọi người đều đã khởi hành, tôi vội vã ăn vài miếng cơm nguội rồi đạp xe ra điểm tập kết. Bị muộn đúng 30’, tôi gửi lại áo mưa, thay sang đôi giầy lưới và đạp theo đoàn có lẽ đã gần đến điểm xuất phát (quyết định đạp bằng giày lưới và không lót thêm túi bóng là quyết định vô cùng dại dột, khiến chân tôi tê cóng ngay từ thời điểm đó đến tận khi xuống Ciputra vào buổi tối). Trời bắt đầu mưa to, chiếc áo khoác chống thấm của tôi chắc dùng lâu quá không còn tác dụng, tôi cảm nhận được nước mưa ngấm vào người mình lạnh buốt. Nhanh chóng tìm chỗ mua áo mưa và may mắn kiếm được chú xe ôm tốt bụng, tôi đến được điểm xuất phát bắt đầu áp dụng luật thi đấu lúc này chỉ còn Garnet, Mondore, Cu Tuấn và Liên còn kiên nhẫn đợi tôi.

    Tại điểm km12, lượng người tham gia thi đấu và cổ vũ đông hơn dự kiến. Tôi vào ăn vội hết 1 cái bánh mì và ½ quả chuối và xin thêm miếng thịt bò của Mondore để có thêm nhiều thời gian cho dạ dày tiêu hóa nhất có thể trước cuộc đua, kế đến là mặc thêm áo len và thay đôi tất mới cho người ấm lại, cũng kịp nghĩ đến câu nói của anh Phích lúc cởi hộ tôi cái mũ đi xe đạp tại Vĩnh Yên vì tay tôi lạnh cóng không cởi được: “Cố gắng giành giải nhất cặp đôi đi em, Đăng Man không thi rồi”, rồi nghĩ về hiện trạng sức khỏe, nếu tôi leo lên được đỉnh mà không có vấn đề gì là quá may mắn, nói gì đến việc được giải nọ giải kia. Thử sức đôi chân với việc chạy bộ quãng đường 20m từ điểm tập kết ra em Dmax lấy đồ, tôi phát hiện nó không còn mạnh mẽ như tôi nghĩ, có lẽ do mỏi thì ít (lúc này đầu gối tôi đã hết đau) mà do bị cóng thì nhiều. Hình ảnh Phicong Huynh tụt huyết áp ở TDE1 hiện ra, tôi lờ mờ nghĩ đến việc ngoài nguy cơ đứt xích (do bị anh Seven Love dọa xích trùng hôm trước khi leo Ba Vì, và do tôi không thể đạp guồng khi leo dốc nên sẽ phải đạp chủ yếu ở đĩa 2) tôi cũng có nguy cơ rơi vào tình trạng đó để cố đạt được thành tích dưới 100p, nếu may mắn tôi sẽ ngã ở điểm đích, nếu không, sẽ có nhiều điều không hay xảy ra…

    Hiệu lệnh xuất phát đưa ra, tất cả mọi người cố gắng ngay từ những mét đầu tiên, tôi cũng vậy, không vì cố giành giải nhất, mà vì cố gắng đạt được thành tích nhỏ hơn 100’ dường như là không thể lúc này. BMC đỏ của tôi hôm nay nặng hơn thường ngày rất nhiều, khiến tôi mới đầu tự rủa mình vì quên không bơm xe khi đến chân Tam Đảo. Nhưng sau đó, tôi hiểu tất cả là do thời tiết, là do đôi chân tôi đang lạnh cóng, bàn tay tôi đang mất dần cảm giác và tôi đã yếu hơn tôi của 1 tuần trước không ít, rồi thoáng chút lo lắng xâm chiếm lấy tôi khi nghĩ đến câu nói của Zĩn giành cho tôi trên đường đến Tam Đảo “Sao mặt chị xanh thế?”. Vượt qua những cô gái đi trước ngay đoạn đầu tiên thực sự không dễ dàng, chỉ mới ở km số 9, số 8, mà tôi đã có cảm giác rằng mình dường như đã sử dụng hết toàn bộ năng lượng sự trữ. Nhịp tim đang tăng kết hợp với cái họng chưa khỏi và chỉ cần thở sai 1 nhịp hay quay chân hơi nhanh cũng có thể khiến tôi phải dừng cuộc đua hoặc phải chạm chân xuống đất ngay lập tức và toàn bộ mục tiêu hoàn toàn đổ vỡ. Tôi bắt đầu mang niềm tin có tính chất duy tâm ra để lấy lại tinh thần, đó là “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát, Bà ơi giúp con…” chỉ để xin đủ sức khỏe để không bị ngất, và có thể hoàn thành cuộc đua của mình. Lẩm bẩm như vậy được 2 lần và tình hình nhịp tim và đôi chân vẫn không có gì khả quan, tôi quay sang suy nghĩ khác “Đến giờ này không ai có thể giúp mình ngoài chính mình hết, Nguyệt ơi, cố lên, mày làm được, mày Phải làm được!”, chỉ nghĩ vậy thôi, tôi bắt đầu tin rằng tôi làm được.

    Từ đoạn vượt Linh Chip ngay từ ki lô mét đầu đến giờ, ngó lại phía sau nhiều lần thấy em vẫn kiên trì bám theo tôi với khoảng cách tầm 30m, lúc này tôi biết rằng mình chỉ có cơ hội duy nhất chiến thắng nếu em bị mất sức, và nếu tôi không bị ngất ngay trên đường đua. Khát nước quá không biết làm sao, và dường như việc khát nước cũng làm huyết áp tăng đột biến; tôi bắt đầu phải đạp chậm lại một chút để duy trì huyết áp, đó là khi tôi gặp Cu Tuấn, và vẫn rất lo rằng mình sẽ bị ngất trước khi hoàn thành chặng đua trong thời gian 100p, tôi đã nói với Cu Tuấn: “Nếu em về bét thì anh xóa hết ảnh xấu đi nhé” trong khi cố gắng tạo dáng để có được một bức ảnh kỷ niệm thật đẹp trước-khi-bị-ngất (nực cười nhỉ, sao lúc nào tôi cũng chỉ sợ rằng mình sẽ ngất). Linh Chip vượt tôi ngay sau đó, lúc này tôi quay sang chiến thuật không bao giờ để đối thủ vượt quá 5m chờ thời cơ bứt phá, cộng thêm liên tục nhìn đồng hồ để đảm bảo thời gian đến từng mốc không vượt qua mức hạn định, và cũng chỉ nghĩ được một điều, nếu Linh Chip không giúp tôi đạt được con số 100’ (nếu em bị đuối sức) thì tôi cũng phải đạt được con số đó bằng mọi giá. Nhịp tim của tôi cũng ổn định lại hơn từ khi đi theo sau Linh Chip; thấy em liên tục nạp thêm nước sau mỗi khoảng 2-3 phút, tôi cũng cố gắng 2 lần em uống thì 1 lần tôi cố lấy chai nước để uống; lúc này việc cầm chai nước hay nhấc chai nước lên khỏi gọng là điều vô cùng khó khăn vì tay tôi hoàn toàn lạnh cóng và gần như không có lực, cũng may chai của tôi chỉ chứa 1/4 lượng nước nên nó vẫn không bị rơi lần nào cho đến khi gặp Phích ở đoạn rẽ lên rừng thì tôi ném chai đi tránh việc mỗi lần đưa chai nước vào gọng cũng phải tiêu mất của tôi vài giây.

    Đến km2, trời bắt đầu hửng nắng, đi qua làn sương mù 2 lần, nhịp thở của tôi vẫn tốt, và nhịp tim cũng có vẻ tốt, tôi không còn lo đến việc ngất trên đường nữa, mối lo lúc này chỉ là làm sao đạt được mốc dưới 100 phút kia.

    Linh Chip nói chuyện với tôi 2 lần, đều là hỏi đường, giọng của em rất khỏe, không hề có biểu hiện thở dốc, tôi hiểu rằng em vẫn tràn đầy năng lượng, kết hợp với việc nhìn đôi chân của em to hơn hẳn cơ thể và rắn rỏi vô cùng; tôi biết nếu muốn về nhất, tôi chỉ có một cơ hội cuối cùng của chiến thắng ở 50m trước vạch đích, và lúc này tôi cũng biết rằng mình gần như không làm được. Vài lần tôi thử vượt qua em (nhưng không còn khả năng bứt phá vì đã cạn sức), em đều dễ dàng lấy lại được vị trí và hai chúng tôi giữ khoảng cách 3-5m như vậy hầu hết chặng đường.

    Nhìn đồng hồ tại đoạn rẽ lên rừng, còn hơn 5 phút, tôi có 5 phút để hoàn thành chặng đua, tôi có cơ hội đạt được mục tiêu rồi, nhưng tôi có muốn cầm kỷ niệm chương “Giải nhất” không? Có chứ, có từ khi tôi ngó xuống lần thứ 2- thứ 3 gì đó mà không thấy Thuyết đâu. Bỏ lại chai nước cho Phích, tôi tăng tốc để cố giữ khoảng cách với Linh còn tầm 3m, đi được 1 chặng thấy qua vách núi một ngôi nhà cách mình tầm 50m, “Lạ nhỉ, đích kia rồi mà không có tiếng người cười nói?!” Nghĩ vậy nhưng không kịp xâu chuỗi với cmt của Garnet về một quán nước nào đó trên rừng, tôi lập tức chuyển đĩa và líp để tăng tốc; vừa ngang tầm Linh Chip, tôi cũng kịp nhận ra đây không phải là đích, và cũng vì độ dốc không nhỏ, đĩa 2 và líp 7 không thể duy trì mà cũng chả kịp nhớ là cần hạ Líp và Đĩa, cộng thêm nhịp tim tăng đột biến rất nguy hiểm; tôi bắt buộc phải dừng xe rồi đứng nhìn Linh, anh 7 và Hạnh Vũ về đích. Ngay lúc dừng xe, việc đầu tiên tôi muốn làm là quẳng xe nằm bẹp luôn trên mặt đất, dù đích chỉ còn cách tôi tầm 100m, nhưng rồi nghĩ lại, đã cố gắng 3 tuần, đã vượt qua nhiều trở ngại, đã tạm hủy nhiều thứ để đến được với cuộc đua này, để vượt lên chính bản thân mình, để gói thêm những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi trẻ mang theo bên đời, tôi không thể từ bỏ. Bắt đầu là dắt, sau đó tôi lên xe, đạp từ từ, và hơi chút tiếc nuối khi gặp đoạn đường dốc thoải trước khi cán đích. Nhưng hỡi ôi, chạm đích bằng việc chạm vào tay Chụt, sao làm được đây nếu cố gắng ở 50m cuối, để phân định chính xác vị trí khi cán đích trong trường hợp khoảng cách của người về trước và người về sau có lẽ chỉ là nửa cái bánh xe mà không bằng một tấm vải/ dây chăng ra để một trong hai người chạm trước, và nếu may mắn người ấy là tôi, thì tôi chỉ có thể làm được 1 việc duy nhất là ngã lăn ra bên cạnh người chiến sĩ đồng hành bé nhỏ… Nếu không đoán sai vạch đích, tôi vẫn thua, tâm phục, khẩu phục!

    Việc đầu tiên nghĩ được khi về đích không phải là ngồi xuống nắn bóp đôi chân đang bị đau dây chằng khiến phải đi khập khiễng mà là tìm chị Na hỏi xem thành tích của mình là bao nhiêu. 100 phút tròn, con số làm tôi muốn khóc, toàn bộ mục tiêu không đạt được: không thể 1 đỏ từ chân lên đỉnh, không chạm vào được thành tích 2 con số, hoàn toàn thất bại!

    Đứng trong nhà WC để thay đồ, trong vòng gần 10’ liên tục không thể kéo được khóa chiếc áo đạp xe xuống để thay chiếc mới, thậm chí dây giầy cũng không tài nào tháo được vì đôi tay tôi dường như tê cứng… Lúc này mới nghĩ, mình vừa làm được điều gì nhỉ? Nguyệt ơi, mày biết không, mày vừa làm nên kỳ tích, một đứa con gái chỉ hơn 3 tuần trước không dám nghĩ sẽ tự mình đạp được tầm 30km rồi quay về mà không có bạn đồng hành, Chỉ 2 tuần trước phải dừng lại ở cây số 4 Tam Đảo, thậm chí chỉ gần 1 tiếng trước vẫn lo rằng mình sẽ ngất ngay trên đường đua, vậy mà giờ đây mày ở đây, ở điểm đích, đã tiêu hao hoàn toàn nguồn năng lượng bằng 3 lần năng lượng thực tế mày có, chạm vào con số 100, nó chẳng phải quá hoàn hảo sao, thật quá tròn trịa như tất cả những điều tròn trịa mày cố gắng suốt 3 tuần qua, và sẽ cố gắng cho đến hết năm 2015 này. 100 chính là con số đẹp nhất có thể mà trời phật và tiền nhân ban cho mày, là điềm báo rằng mày sẽ có một năm hoàn hảo! Tôi bắt đầu thấy mình may mắn và hạnh phúc, hạnh phúc của tôi nhẹ nhàng, bình an như cái tên tôi vậy, “Bella Luna, em vẫn tròn, dù chỉ có một mình!”

    Bước ra ngoài, không có ai ôm lấy tôi hân hoan nói lời chúc mừng, nhưng thay vào đó, là một ca nước nóng liên tục được chế thêm nước khi nguội bớt để tôi ủ ấm đôi tay, và một chiếc áo khoác ấm áp từ một người bạn đồng hành… Một mình thật đấy, nhưng tôi vẫn tròn, và tôi không cô đơn!
    ......................

    Yêu eMong, yêu các bạn đồng hành, yêu em Linh Chip đã cán đích phút thứ 99, yêu hết thảy mọi người, cảm ơn tất cả, vì một TDE quá tròn trịa trong tôi, và vì ký ức với eMongers là 1 phần quan trọng trong những năm tháng tuổi trẻ của tôi.

  13. The Following 5 Users Say Thank You to meoyeu0107 For This Useful Post:

    buitrongdat (17-01-2015), flamencol78 (16-01-2015), hung (16-01-2015), moonlight (16-01-2015), vuongchicuong (16-01-2015)

  14. #138
    Mông lão Pluto's Avatar
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Chuồng gà
    Bài viết
    5,914
    Thanks
    578
    Thanked 1,508 Times in 725 Posts
    Hix, dài thật Mèo à, để hôm nào anh rỗi mới ngồi đọc kỹ được
    Xin lỗi, anh chỉ là một huyền thoại ....

  15. #139
    Mông dân dự bị thindt's Avatar
    Ngày tham gia
    Nov 2014
    Bài viết
    11
    Thanks
    3
    Thanked 6 Times in 3 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi CuongLee Xem bài viết
    Biết là ko có giải rồi nhưng hôm đấy chú về thứ mấy nhỉ?
    Em trước 3 nữ cuối ạ, Vừa đi vừa thấy e Cám hấp đạp cứ khổ khổ thở chả ra hơi, xe lại hết sạch nước nên đi cạnh hỗ trợ mí lại cổ vú
    16227711756_732a968d9b_z.jpg16253620115_06a72ac0e8_z.jpg

  16. #140
    Bới lông tìm vết flamencol78's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,353
    Thanks
    1,824
    Thanked 3,018 Times in 1,343 Posts
    Em Mèo đã chia sẻ thế này, các anh có ảnh lên đỉnh và trao giải nỡ lòng nào om ảnh lâu thế

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình