Hôm qua, đúng là kiểu như tỉ năm rồi mới được ngồi ở Bốt hàng đậu (nói quá tí ti) vì cũng phải tầm đấy thời gian chả đi được chuyến chính thức nào với diễn đàn.
Như thế nào được gọi là chuyến đi chính thức ?( theo quan điểm cá nhân của Mèo Mập): đi đạp xe trải nghiệm, có lên lộ trình tour tiếc đàng hoàng, có off trước chuyến đi ở Bốt Hàng Đâu, và sau khi về lại dắt díu nhau ra đấy thanh toán nợ nần ân oán:d, tranh nhau nói, tranh nhau cười. (Nếu tính theo hệ quy chiếu này thì hình như đấy là chuyến Chế Tạo- Trung Thu Yêu Thương 2012 , í ẹ )
Tại sao phải là Bốt Hàng Đậu? Ngày xưa trong eMông có một chặp tranh luận kịch liệt về bản sắc eMông là cái mả mẹ gì, hồi đấy Mèo Mập chưa vào nên không tham gia, nhưng quan điểm riêng của cá nhân cho tới tận thời điểm này vẫn là: bản sắc nhà mông thể hiện rõ nhất chính ở cái Bốt hàng đậu . Cho dù ông tai to bụng nậy (7L), hay cái em mình hạc xương mai (è é); dù đi ô tô 7 chỗ hay xe đạp asama ghẻ (hihi) đã ra bốt hàng đầu ngồi là như nhau tuốt. Bình dị, dân dã, mộc mạc, chân chất, ồn ào, bụi bặm....mà quan trọng nhất vẫn là cái chữ rẻ. Một cốc trà đá 3k, đĩa hướng dương 10k, muốn gọi thêm là thỉnh thoảng quay sang lấm lét nhìn thủ quỹ, những hôm nào hoánh tráng lắm, mới dám dõng dọc kêu to: cho em 1 cốc nước sấu nhiều nước, nhiều đường, nhiều đá chị ơi ^.^
Kỉ niệm nhớ nhất với Bốt Hàng Đậu hình như là cái vụ off sau chuyến đi dài ngày chính thức đầu tiên-chuyến đi thay đổi tuổi trẻ của mình- chuyến đi đẩy mình tới những tháng ngày ăn ngủ cùng xe đạp ( và dân đi xe đạp ) - Chuyến đi đảo Cát Cát -Cát Bà (hình như 7/7/2011)
Buổi off hôm đấy, nhớ nhất là Vương Linh ( Linh xinh), người thì bé mà miêng như cái còi, không nói thì thôi, đã nói là như hét vào tai người khác ( ố ô), nhưng mặt thì xinh, nhìn trẻ măng, mình tưởng sinh năm 89, ai dè sau mới phát hiện ra sinh cùng ngày với mình nhưng hơn mình tận 2 tuổi. Có lẽ cũng một phần có thị, mà những chuyến đi rồ dại, điên khùng có thêm bạn đồng hành hợp cạ cùng chí hướng, cùng style mới kéo mình theo Emong dài dài đến thế.
Hồi đấy hay lắm, có khi 1 tháng mới ị ra được 1 tour, tour là phải ngâm cứu lịch trình kỹ lắm, hạn chế số người, rồi off lên off xuống, mà cũng chỉ có Emong là dẫn đầu cho cái kiểu du lịch xe đạp, các nhóm xe đạp khác chưa phát triển, cũng không có nhiều người máu đi xe đạp đến mức sáng có thể vác xe chạy Gióng, 9h đã có mặt ở HN ăn sáng cafe như giờ.
Thế nên tại buổi off hậu chuyến đi mà lại đề xuất cuối tuần chạy luôn Ba Vì dù anh em toàn đứa mới là khủng khiếp và hoành tráng lắm. Ặc Bị Điên, tên thể hiện đúng bản chất con người hắn- chỉ vừa được khai quật sau chuyến Cát Bà- mà dám đứng lên làm trưởng tour Ba Vì lại lôi kéo được một đống thanh niên cứng đâm đầu chạy theo dưới trời nắng gần 4 xịch độ ở cái khung 1-2h chiều ở trên đường Láng Hòa Lạc quả là oách xà lách.
Cũng từ chuyến đi đó, một nhóm mông bệnh hoạn ra đời, sau này là mầm mống của phiến quân li khai emong, chuyên chống đối và cãi nhau với BQT
Thôi để đấy, bao giờ rảnh kể tiếp.