Thế rồi cũng có một lần trở lại vùng biển Nam Định
và thế rồi cũng có một lần được nhớ lại ký ức đầy sôi nổi tuổi sinh viên, về miền biển Nam Định với bao ước mơ làm khoa học kỳ vĩ. Và để rồi dấu ấn đáng nhớ nhất là một lần cầm tay em gái 17 tuổi, một lần vuốt mái tóc dài chấm mông của thiếu nữ miền biển (mà không thành công)...
Thế đấy, quay về để sống lại tuổi 20 đầy nông nổi, hay quay về để thấy tuổi trẻ đã vuột qua với bao nhiêu ước vọng không thành.
Những con đê mới đã được xây, nhà thờ đổ vẫn xiêu vẹo ngoài biển, và những nhà thờ mới liên tục mọc lên. Cuộc đời vẫn cứ trôi như nó vẫn trôi như thế, trôi theo cả giấc mơ làm nhà khoa học chân chính của gã trai trẻ đam mê những con sóng vỗ bờ.
Tôi chợt thấy mình xa lạ với biển của ngày hôm nay. Tôi chợt thấy mình xa lạ với những câu chuyện của những người bạn đồng hành, tiếng cười cũng trở nên gượng gạo, ánh mắt cũng đã lộ nhiều vẻ lo toan.
Thế đấy, quay về để sống lại tuổi 20 nông nổi, hay để thấy những bạn bè yêu quý cũng đã đổi thay theo năm tháng. Không còn rủ rê những chuyến khám phá đầy say mê nữa, mà quan tâm tới cuộc sống của bạn xem có bình yên không, kể chuyện về người bạn cũ với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn ngọt ngào
Thế đấy, các bạn của tôi, hãy cứ đạp xe, và hãy sống với những đam mê trong sáng nhất, để rồi một ngày mai chúng ta sẽ nhớ về nhau với những kỷ niệm ngọt ngào
capcuu