Mông để dành...
2013.09.03 - Ngày thứ 21
Lại một trung thu nữa sắp sang
Lá cây ngoài đó sắp ngả vàng
Sài Gòn lá xanh và nắng rực
Trông về Hà Nội, nhớ Hà Giang
Hẹn nhau từ tháng 7 mưa ngâu
Chờ rằm tháng 8 sao quá lâu
Lòng thấp thỏm lo người đổi ý
Nào ngờ hồi hộp cũng như nhau
Đón em sáng ấy mưa nhẹ rơi
Người nói mang đồ gọn nhẹ thôi
Ba lô nhớ để chừa một nửa
Hai người một chiếc, thế đủ rồi
Người dặn lần này đi Hà Giang
Chẳng cần lo lắng chuyện thời gian
Lang thang ngắm cảnh, vui là chính
Đến đâu thì đến, không vội vàng
Đi chơi chẳng phải cố làm gì
Nắng mưa thì trú, mát lại đi
Đói - ăn, mệt - nghỉ, không phá sức
Buồn ngủ là dừng, chỗ thiếu gì
Thế nên mình cứ bò ra đường
Ghé từ ruộng lúa đến hàng dương
Vài tiếng trời lại mưa một trận
Không áo mưa, vẫn khô như thường
Thế nên tối mới đến Hàm Yên
Dọc đường ngủ gật mấy lần liền
Người đe: Nếu ngủ, ôm cho chặt
Kẻo ngã lộn cổ, sẽ rất phiền
Ừ thì em ôm cho người xem
Bên người cảm giác thật êm đềm
Yên tâm nhắm mắt lơ mơ ngủ
Thấy người nhè nhẹ nắm tay em
Quyết định dừng chân ở Tân Yên
Chỗ ăn, chỗ nghỉ kiếm được liền
Bảo nhau ngủ sớm mai đi sớm
Tân Yên - mà ngủ chẳng được yên
Em sợ ma, trằn trọc đã đành
Người già, giấc ngủ chẳng đến nhanh
Chuông điểm bốn giờ, thôi dậy vậy
Đi sớm, đến sớm, thế cho lành
Giữa trưa mình chạm đất Hà Giang
Chỉ định nghỉ ngơi, ăn nhẹ nhàng
Rồi chiều chạy thẳng sang Quản Bạ
Nhưng rồi kế hoạch lại rẽ ngang
Người bảo: Sắp mưa, nghỉ lại đây
Giờ cũng năm giờ, sắp hết ngày
Tối xem con trẻ vui đón tết
Chắc khác Hà Nội, thế cũng hay
Người đưa em lượn khắp phố phường
Chui vào ngõ ngách, tận cùng đường
Đi chán thì ra sân vận động
Chơi bóng chuyền với dân địa phương
Chơi chán lại rủ nhau đi xem
Người ta thắp nến với treo đèn
Người mê mải chụp đêm huyền ảo
Em chỉ chụp người, cho riêng em
Xem chán, lôi nhau đi ăn khuya
Ăn ốc, kim khêu trông rất kỳ
Thì ra chủ quán là y sỹ
Người lấy một cái, bảo: Cho Nuy
Đêm ấy, lại một đêm trắng đêm
Cả hai cùng thức, cùng lặng im
Ba giờ, người bảo: Thôi thì dậy
Có nằm cũng chẳng ngủ được thêm
Lọ mọ xếp đồ, xong là đi
Trời còn chưa sáng, nghĩ cũng kỳ
Đường dài, gió lạnh, vòng tay ấm
Người chỉ lặng im, chẳng nói gì
Hôm ấy được ngày trời rất quang
Nhìn xuống núi đôi, đẹp lạ thường
Lúa xanh từng mảnh như tranh khảm
Chờ em xem chán lại lên đường
Bảy giờ thì tới đất Tam Sơn
Người dẫn em tìm quán bún quen
Kể rằng mỗi năm lên một chuyến
Năm nào không tới, nhớ và thèm
Đáng lẽ chạy thẳng qua Yên Minh
Mình lại ham chơi đi vòng quanh
Rẽ vào thăm cửa khẩu Bạch Đích
Cảnh vật trên đường đẹp như tranh
Đi chơi nên mặc sức la cà
Cảnh đẹp, chuyện vui, chẳng thấy xa
Ăn trưa theo kiểu đi picnic
(Sau này người bảo thích ăn na)
Bốn giờ chiều tới đất Yên Minh
Nghỉ chút rồi tiếp tục hành trình
Đêm ngủ Đồng Văn là đích đến
Trời tối, người bảo, phải đi nhanh
Thế nên em chẳng dám lần chần
Người chạy xe, cũng chẳng nghỉ chân
Mà giữa đường chợt ào mưa lớn
Sáu giờ lóp ngóp tới Đồng Văn
Mưa tạnh, bầu trời vẫn tối đen
Ra phố xem trẻ đi rước đèn
Ăn tối - dăm gói mỳ úp vội
Đêm nay thưởng nguyệt Mã Pì Lèng
Đỉnh đèo gió lộng, chẳng thấy trăng
(Chắc mây dày quá, lấp chị Hằng)
Bẻ mấy thân ngô rồi gom lại
Khơi to ngọn lửa nhóm bằng xăng
Lần ấy người mang máy ảnh to
Muốn thử kỹ thuật HDR
Bắt em đổ dốc, lên rồi xuống
Chỉ với đèn hậu, thấy mệt phờ
Mệt nên đêm ấy em ngủ ngon
Chẳng hề mộng mị, một giấc tròn
Hôm sau mở mắt, người đã dậy
Kéo đi ăn sáng, lại quán quen
Quán bánh cuốn trong chợ Đồng Văn
Nước chấm ở đây có cả hành
Chủ quán nhận ra ngay tắp lự
Vẫn nhớ năm trước người ghé ăn
Ngủ ngon nên em ăn cũng ngon
Nhưng chậm nên ăn mãi vẫn còn
Người dặn em chờ, người đi trước
Tìm chỗ rửa ảnh bọn trẻ con
Rửa ảnh vừa xong, đồ xếp xong
Trời sắp sang trưa, bóng sắp tròn
Ảnh là Trang Chic nhờ người trả
Nên mình sẽ ghé xã Niêm Đồng
Đến Niêm Đồng hỏi Mận hỏi Mơ
Ôi những đôi mắt thật ngây thơ
Sáng bừng hạnh phúc khi nhận ảnh
Người cũng cười vui như trẻ thơ
Muốn chơi với bọn trẻ thật lâu
Nhưng sợ vùng núi trời tối mau
Lưu luyến chia tay, chào Mơ, Mận
Tối nay chưa biết sẽ ngủ đâu
Về đến Bảo Lạc lúc năm giờ
Trời vẫn còn sáng đến không ngờ
Người bảo ăn trưa kiêm ăn tối
Y như rằng, lại đến quán xưa
Đi miết bốn ngày, đã mệt rồi
Người bảo: Chưa phải lúc nghỉ ngơi
Ăn tối xong lại lên đường tiếp
Đi mãi đi mãi chẳng đến nơi
Đường phẳng đường gần người không đi
Cứ nhằm đường lổn nhổn mà phi
(Nhưng cảnh sóng lúa mênh mông ấy
Lộng lẫy dưới trăng, đẹp lạ kỳ)
Rồi mình còn đứng lại giữa đường
Mê mẩn nhìn trăng sáng như gương
Chẳng gì sánh được trăng mười sáu
Đầy đặn, hiền ngoan, sáng lạ thường
Rồi người buồn ngủ, có sợ không
Dừng thì chẳng được, giữa ruộng đồng
Người bảo: Hát lên cho tỉnh táo
Toàn là nhạc đỏ, rõ hào hùng
Rồi đến lúc hát chẳng ăn thua
Em đòi lên xế, người chẳng cho
Nà Phặc đi mãi mà không tới
Em cáu, em sợ, và em lo
Thế rồi cũng đến được tới nơi
Lúc ấy đã quá nửa đêm rồi
Chẳng thèm tắm rửa, lăn ra ngủ
Cả ngày không nghỉ, mệt rã rời
Đêm ấy em ngủ giấc lặng thinh
Không mộng không mị, chẳng trở mình
(Sau này người kể: Không ngủ được
Chỉ vừa chợp mắt lúc bình minh)
Hôm sau chỉ còn việc đi về
Toàn đường thành thị, thấy chán ghê
Dù vậy, em mong đường dài mãi
Em muốn cứ đi chẳng muốn về
Chạm ngõ thủ đô - bốn giờ chiều
Chuyện thần tiên chỉ có bấy nhiêu
Đã biết chuyện gì rồi cũng hết
Mà sao nước mắt vẫn rơi nhiều
Em xa Hà Nội đã mấy năm
Chẳng hề nhung nhớ lấy một lần
Mà chiều năm ấy rời Hà Nội
Nước mắt lăn dài mỗi bước chân
Sài Gòn ngơ ngẩn bấy nhiêu ngày
Bánh người đưa - chẳng dám ăn ngay
Sợ khi chẳng có gì gợi nhớ
Kỷ niệm như cát lọt kẽ tay
Năm nay trung thu lại sắp sang
Người giờ đã ở chốn thiên đàng
Có nhớ em một mùa thu trước
Cùng người rong ruổi ngắm Hà Giang?
The Following 3 Users Say Thank You to Na chín For This Useful Post:
Casper_HN (02-10-2013), dau (07-10-2013), haixu88 (11-10-2013)
Mông để dành...
2013.09.17 - Ngày thứ 35
Anh dừng lại, em hãy đi
Em đừng luyến tiếc những gì đã qua
Giờ đây anh đã về nhà
Em đừng nghĩ ngợi, kẻo mà khó đi
Anh ở nơi anh thuộc về
Sao em lại khóc, não nề, bi thương
Để anh dừng lại bên đường
Em đừng ngoảnh lại, vấn vương khó rời
Tương lai phía trước đó thôi
Bước đi và nhớ, em ơi, mở lòng
Việc anh, anh đã làm xong
Em chớ nặng lòng, đừng quá bận tâm
Mong em vui trọn đường trần
Mỗi năm nhớ một đôi lần
Nhé em!
Last edited by Na chín; 11-10-2013 at 02:07 PM .
The Following User Says Thank You to Na chín For This Useful Post:
Mông để dành...
2013.09.17 - Ngày thứ 35
Từ anh đi, em hay khóc một mình
Khóc lặng lẽ, khóc không thành tiếng
Em quen vậy rồi, anh đừng lưu luyến
Hãy cứ bay lên nhẹ tựa cánh diều
Cuộc đời này, sống được bao nhiêu
Em đừng mãi nhìn về quá khứ
Quá khứ thế nào cũng chỉ là quá khứ
Khóc xong rồi, hãy hướng đến tương lai
Em biết đường em đi vẫn còn dài
Sau chặng dừng, phải tiếp tục tiến về phía trước
Dù vẫn còn vô vàn điều thắc mắc
Em sẽ cố gạt đi, xin anh hãy an lòng
Anh biết điều em vẫn ước mong
Biết những vui buồn, những câu hỏi còn để ngỏ
Em có tin không?
Câu trả lời sẽ đến trong giấc ngủ
Trong giấc mơ em, anh sẽ trở về
Cảm ơn anh đã nói em nghe
Cảm ơn anh đã cho em thôi ngờ vực
Em đã tin rồi - giấc mơ đêm qua quá thực
Nên khóc vơi rồi
Em yên lòng để quá khứ lại sau lưng
Chấp nhận rằng anh đã thực sự dừng
The Following 2 Users Say Thank You to Na chín For This Useful Post:
dau (07-10-2013), haixu88 (11-10-2013)
Mông để dành...
2013.09.18 - Ngày thứ 36
Giọt nước mắt nhẹ nhàng
Rửa trôi dần phiền muộn
Giọt nước mắt dịu dàng
Xóa mờ dần tiếc hận
Nước mắt chạm tro cốt
Tro cốt bỗng nở hoa
Nước mắt tan vào đất
Đất bỗng hóa hiền hòa
Nước mắt chạm vào anh
Nhận nhau khi gặp gỡ
Nước mắt thấm vào em
Trái tim thôi rạn vỡ
Giọt nước mắt nhỏ bé
Mà mạnh mẽ vô cùng
Giọt nước mắt lặng lẽ
Kỳ diệu đến vô chừng
The Following 3 Users Say Thank You to Na chín For This Useful Post:
dau (07-10-2013), haixu88 (11-10-2013), zĩn (08-10-2013)
Mông để dành...
2013.09.25 - Ngày thứ 43
Có một lần anh đã bảo em
"Anh hay nói ngược điều anh nghĩ"
Anh còn nói những gì nữa nhỉ???
"Có hai người cùng một tên Đăng"
Một năm trước, em đã hỏi anh
"Ấm lạnh thất thường, không hiểu nổi
Phải chăng có hai người tồn tại
Một thiết tha, một lại vô tình?"
Thường em hỏi thì anh lặng thinh
Nhưng lần ấy, bất ngờ, anh nói
Lúc nào gặp trên YIM hãy hỏi...
Thế mà rồi em quên bẵng đi...
Rồi anh ra đi, chẳng nói gì
Để lại câu hỏi không lời đáp
Để lại em một trời thắc mắc
Những Nếu... thì..., ngơ ngác, băn khoăn
Nên có lẽ anh đi không đành
Nên anh lại về trong giấc mộng
Cho em biết nếu anh được chọn
Anh sẽ ở bên em suốt đời
Trong mơ, có cơ hội thứ hai
Khi cơ hội đầu bị bỏ lỡ
Mình được làm lại một lần nữa
Và lần này, mình chọn bên nhau
Giấc mơ làm tim em nhói đau
Người ta đau cả khi hạnh phúc???
Và em biết rằng trong đời thực
Có một lần anh đã yêu em
The Following 2 Users Say Thank You to Na chín For This Useful Post:
dau (07-10-2013), haixu88 (11-10-2013)
Mông để dành...
2013.09.29 - Ngày thứ 47
Anh muốn em ra đó phải không
Thế nên sắp đặt chuyện lòng vòng
Tự nhiên em được mời sinh nhật
Lại được bay miễn phí một vòng
Đúng là anh muốn, thì em ra
(Thật lòng em cũng muốn vậy mà)
Vừa khéo bốn chín ngày sắp đến
Lòng anh chắc vẫn xót mẹ già
Trước hết qua chùa, qua nghĩa trang
Mỗi nơi tính đợi một tuần nhang
Nhưng thời gian chẳng còn được mấy
Sợ ghé nhà anh lại vội vàng
Khi em và É tới nhà anh
Bố đi đâu đó, nhà vắng tanh
Em trai anh vẫn còn đang ngủ
Mẹ anh ngồi đó, có một mình
Mẹ hỏi chuyện công ăn việc làm
Em nói em làm ở ngân hàng
Mẹ bảo Techcom ngay đối diện
Đi bộ vài bước chân là sang
Chắc anh xui khiến em phải không?
Tự nhiên đi kể chuyện mượn phòng
Những ngày tháng bảy một năm trước
Khi vừa nghe danh sách học xong
Chỗ học ở gần khu nhà anh
Em tính tìm khách sạn xung quanh
Vì ra Hà Nội, xe không có
Ở gần, đi bộ, khỏe và nhanh
Anh bảo: Nhà anh đấy, ở đi
Con có bà trông hộ, ngại gì
Phòng anh sẵn đấy, em cứ ở
Chỗ học cách nhà mấy bước đi
Em chỉ vừa mới kể vậy xong
Mẹ đã à lên: Phải cháu không?
Năm ngoái Đăng nói bạn đến ở
Rồi còn lo xếp dọn lại phòng
Nhưng rồi ngày đó em không ra
Chương trình học bị hủy bất ngờ
Em nói rồi mà, rằng: Số phận
Nhất định không cho được chung nhà
Năm nay mới đến được nhà anh
Xe còn, người mất, thấy buồn tênh
Mẹ dặn: Lúc nào ra Hà Nội
Đến ở với bác nhé Ngọc Anh!
Dùng dằng mãi cũng phải chia tay
Sắp muộn giờ em ra sân bay
Cảm ơn anh giữ em không khóc
Để giữ mẹ vui được thế này
Cảm ơn anh giữ cho đường quang
Em kịp giờ bay, đi an toàn
Yên tâm anh nhé, em đã hứa
Khi ra Hà Nội, em sẽ sang
Không dám hứa ở lại một đêm
(Nhà em còn mẹ, còn con em)
Nhưng sẽ giúp mẹ khi mẹ muốn
Khóc thoải mái cho lòng nhẹ thêm
Em sẽ giữ lời, anh chờ xem!
Chẳng biết đến giờ anh đã tin?
Một lời em hứa dăm năm trước
Luôn nói với anh thật lòng em
Luôn là như thế, anh hãy xem!
The Following 3 Users Say Thank You to Na chín For This Useful Post:
Casper_HN (02-10-2013), dau (07-10-2013), zĩn (01-10-2013)
Quyền viết bài
Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
Bạn Không thể Gửi trả lời
Bạn Không thể Gửi file đính kèm
Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
Nội quy - Quy định