Buông tay thôi, để anh đi Lòng không lưu luyến những gì đã qua Với anh trên đó là nhà Dưới này ở trọ, vậy là anh đi Với anh đi nghĩa là về An cư, yên ổn, cớ gì khóc thương Tiễn anh, tiễn một đôi đường Đừng đưa tiễn mãi, vấn vương khó rời Khóc anh đôi đoạn rồi thôi Để người thanh thản xa nơi nặng lòng Buông tay, đứng lại, là xong Gạt đôi dòng lệ, dặn lòng: Bình tâm! Mai sau nhẹ gót hồng trần Cõi trên hội ngộ cố nhân Nhé người!