Làm thơ chẳng phải để quên
Làm thơ là để cho em nhẹ lòng
Làm thơ chẳng bởi nhớ mong
Làm thơ chẳng bởi ngóng trông một người
Làm thơ là để mỉm cười
Làm thơ, thôi khóc, để người an tâm...
Nên em viết vội đôi vần
Mong rằng nơi ấy người không bận lòng
Sen tàn sen vẫn lưu hương
Ngó sen dẫu đứt vẫn vương tơ lòng
Tơ lòng dao cắt nổi ko?
Để tôi đi mượn. Cho xong một lần.
Vấn vương - phiền muộn muôn phần
Chẳng thà cắt đứt một lần cho xong
Dùng dằng dở đục dở trong
Thôi thì thôi, thế cho xong. Một lần.
Vung dao đi, chớ tần ngần
Thôi thì như thế một lần. Rồi xong.
Còn gì đâu nữa mà mong
Vung dao đi! Thế cho xong một lần.
Tàn đêm, trời lại sáng dần
Tơ vương một mối, phân vân một đời
Quyết nhanh đi, quyết mau thôi!
Buông tay thôi, để anh đi Lòng không lưu luyến những gì đã qua Với anh trên đó là nhà Dưới này ở trọ, vậy là anh đi Với anh đi nghĩa là về An cư, yên ổn, cớ gì khóc thương Tiễn anh, tiễn một đôi đường Đừng đưa tiễn mãi, vấn vương khó rời Khóc anh đôi đoạn rồi thôi Để người thanh thản xa nơi nặng lòng Buông tay, đứng lại, là xong Gạt đôi dòng lệ, dặn lòng: Bình tâm! Mai sau nhẹ gót hồng trần Cõi trên hội ngộ cố nhân Nhé người!
Ước gì chẳng có mùa đông
Để lòng thôi nhớ thôi trông một người
Ước gì chẳng gặp trên đời
Để không vương vấn nụ cười của anh
Ước gì lúa mãi còn xanh
Để lòng khỏi tiếc không thành hẹn xưa
Ước gì... Cho đến bao giờ???
Phải duyên thì vẫn sẽ chờ đợi nhau
Sông dài, cá lội, tìm đâu?
Phải duyên dù có nơi đâu cũng tìm
Ước gì chẳng có mùa đông
Ước gì chẳng nhớ chẳng mong một người
Ước gì chẳng gặp trên đời
Ước gì chẳng nhớ nụ cười của anh
Ước gì lúa cứ mãi xanh
Ước gì chẳng tiếc bất thành hẹn xưa
Ước gì đây chỉ là mơ
Ước gì học được chữ ngờ sớm hơn
Ước gì đã chẳng dỗi hờn
Ước gì gạt được phân vân ngày nào
Ước gì em đã dựa vào
Ước gì anh lại mở ào vòng tay
Ước gì em chẳng quá say
Ước gì chẳng phải có ngày cách xa
Ước gì năm đó chung nhà
Ước đủ tin tưởng để là người thân
Ước xa rồi lại ước gần
Giá không phải ước vạn lần tốt hơn
Em vẫn biết mình hữu duyên vô phận
Biết chúng mình sẽ chẳng thuộc về nhau
Vẫn biết rằng anh sẽ chẳng lấy em đâu
Đứa con chung sẽ không bao giờ mình có
Anh sẽ chẳng bao giờ được nghe con em gọi anh là bố
Dù đã nhiều lần anh gọi cháu là con
Biết trong tim mình nỗi nhớ vẫn còn
Dù mình đã chọn hai con đường cách biệt
Em vẫn biết, anh à, em luôn biết
Anh không tin những điều em đã nói ra
Vì phần em, em cũng vậy mà
Lời anh nói, em chỉ dám để cho mình tin một nửa
Những lời hứa giờ mãi là lời hứa
Những hẹn hò bị số phận cuốn trôi
Những hiểu lầm, những tự ái, những chia phôi
Và những cơ hội tuột khỏi tay, rơi vỡ
Em vẫn biết những gì mình đã có
Là đánh cắp từ số phận của anh
Mỗi ngọt ngào, hạnh phúc, an lành
Đều quý giá và vô cùng ngắn ngủi
Vẫn tự nhủ rằng thế thôi là đủ
Được anh yêu (???) và cũng được yêu anh
Dù mộng chung đôi sẽ chẳng thành
Vâng, em biết, từ lâu em đã biết
Từ lâu rồi em đã dọn mình cho ngày ly biệt
Vậy mà sao vẫn quá bàng hoàng
Vẫn như sét đánh giữa trời quang
Khi sáng ấy nhận được tin
Anh mất?!?
Em không tin đó là sự thật
Dù luôn biết rằng điều đó sẽ xảy ra
Chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà
Anh đã nhiều lần nói với em như thế
Để đứng vững, em biết mình không thể,
Không nên, và cũng không được cho phép mình
Nghĩ đến anh và nhớ tới anh
Đóng chặt cánh cửa dẫn sang vùng đổ vỡ
Giữ tâm trí lặng cho những gì cần làm trước đã
Gửi con, dặn bạn, mua vé bay ra
Chỉ mong thấy anh lần cuối anh à
Vậy mà không được!!!
Giá hôm ấy em chạy đến bên anh trước
Giá như em đừng ghé vội về nhà
Giá như đừng mệt quá lúc canh ba
Đến viện sớm, hẳn đã được nhìn anh lần nữa
Hai năm rồi, bao nhiêu là hẹn lỡ
Khiến cho mình chẳng gặp được nhau
Lần cuối cùng này - thật đớn đau
Trên trần thế thêm một lần lỡ hẹn
Ngồi bên anh trên xe tang chật hẹp
Cách nhau chỉ một lớp gỗ vô hồn
Khoảng cách gần làm nỗi tuyệt vọng lớn hơn
Không thể làm gì để thấy anh lần cuối!!!
Đã mấy lần em kìm mình lại
Để khỏi đưa tay giật nắp gỗ kia
Biết rằng như thế chẳng ích gì
Lại khiến người nhà lòng thêm nặng
Thế nên em chỉ còn im lặng
Thì thầm với anh trong nhoà nhạt khói hương
Khói quẩn quanh em suốt một quãng đường
Phải chăng anh đã hiểu lời em dặn?
Nước mắt nhạt nhòa, trái tim trĩu nặng
Đi cùng anh đến cuối con đường
Một hành trình mất mát, đau thương
Trên trần thế chuyến đồng hành sau chót
Ngay cả bây giờ, anh ơi, anh có biết
Em vẫn không dám nghĩ đến anh nhiều
Cánh cửa kia vẫn đóng chặt mỗi sớm chiều
Sợ nếu mở, có thể sẽ vỡ òa, đổ sụp
Ba năm trước chính anh là người giúp
Cho mẹ con em chút ánh sáng giữa đêm trường
Giờ đến lượt con, như một bức tường
Ngăn giữa em và vùng đổ vỡ
Chỉ bằng những điều rất đơn sơ giản dị
Xưa anh từng giữ em ở lại với con
Nay con giữ em, khi anh đã không còn
Anh hãy yên tâm, mẹ con em rồi sẽ ổn
Em rồi sẽ vui, con em rồi sẽ lớn
Em rồi sẽ gặp hạnh phúc của em
Hứa với anh, em sẽ chẳng kiếm tìm
Hình bóng anh trong bóng hình người khác
Sẽ để anh ngủ yên trong một góc
Trái tim em
Nên anh hãy mỉm cười
Và giúp em sớm được sống có đôi
Hạnh phúc nốt quãng đời trần thế
Rồi mai sau, đến một ngày, có thể
Mình phải duyên nhau, một kiếp khác, biết đâu
Mong cho duyên nợ đậm sâu
Không còn chia cách, có nhau trọn đời
Anh dừng lại, em hãy đi
Em đừng luyến tiếc những gì đã qua
Giờ đây anh đã về nhà
Em đừng nghĩ ngợi, kẻo mà khó đi
Anh ở nơi anh thuộc về
Sao em lại khóc, não nề, bi thương
Để anh dừng lại bên đường
Em đừng ngoảnh lại, vấn vương khó rời
Tương lai phía trước đó thôi
Bước đi và nhớ, em ơi, mở lòng
Việc anh, anh đã làm xong
Em chớ nặng lòng, đừng quá bận tâm
Mong em vui trọn đường trần
Mỗi năm nhớ một đôi lần
Nhé em!