Đúng như tiêu đề em có chót nhớ một người
ở nơi đây. Nhưng đau khổ nhất là em tự thấy yêu vậy thôi chứ hai đứa học cùng khoa khác lớp (không cả biết số đt và cũng chưa một lần có cơ hội nói chuyện, lúc cóa cơ hội ngồi cạnh duy nhất là lúc đi thi nhưng hôm đó em không học bài nên muối mặt hỏi bài bạn ấy). Nay bệnh em đã nặng lắm rồi không dứt ra được (ngày nào cũng phải vào face xem ảnh mới đi ngủ được
) mong ước một lần được đặt chân đến nơi mà "cô ấy" đã sinh ra và lớn lên và cũng tự thấy hấp dẫn với mảnh đất Sơn La