+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 7 của 7

Chủ đề: Lần đầu làm bạn với Trek - Và nó đã được trải nghiệm...

  1. #1
    Mông dân dự bị nhím's Avatar
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    6
    Thanks
    11
    Thanked 11 Times in 2 Posts

    Lần đầu làm bạn với Trek - Và nó đã được trải nghiệm...

    Lại một lần nữa, trong những giờ phút cuối cùng của 1 ngày, khi mà phố phường đã trở nên tĩnh lặng hơn với ánh đèn cao áp một màu vàng hiu quạnh, đâu đó còn vương chút gió bụi của những ngày đông đầy nắng, nó lại trở về Hà Nội với chiếc balo bạc phếch chứa đầy quần áo bẩn, đôi giầy bùn đất, mặt mũi lấm lem, đầu tóc rối bù, khô cứng và một cơ thể mỏi mệt dính đậm mồ hôi khô sau một chặng đường dài…
    ______________________________________________

    Hà Nội - Hòa Bình - Lũng Vân: Xe đạp - Đạp xe - lần đầu làm bạn với Trek.

    Thi xong là cả một khoảng thời gian để xem lại các dự định và kế hoạch cho khoảng thời gian trước mắt. Quyết định kết thúc năm sẽ bằng một chuyến đi đặc biệt được chấp nhận. Không phải bằng tàu hỏa, bằng ô tô hay xe máy nữa. Là xe đạp. Lần đầu tiên trong đời sau từng ấy năm nhảy lên chiếc xe địa hình, loại xe mà tôi đã từng kì thị nó suốt thời học sinh chỉ vì cái tay cầm thẳng tưng và cái yên xe bé tẹo ấy. Ai ngờ đâu, kết thúc hành trình ấy, tôi đã thực sự đã bị nó chinh phục Gần 200km đạp xe… có quá nhiều cảm xúc để không biết bắt đầu từ đâu nữa. Chỉ biết rằng sau chuyến đi này, tôi đã gặp được những người anh, người chị mà ở họ, trên những cung đường đó, tôi thấy được niềm đam mê, sự cố gắng, kiên trì và nỗ lực vượt lên chính mình để đến được điểm đích cuối cùng. Dốc 10 độ, dốc 12 độ, dốc Kun, dốc Kẽm, Ngổ Luông hay bất kì con dốc bao nhiêu độ đi chăng nữa, hãy cứ đi đi, hãy cứ đạp đi. Bởi vì, dù sớm hay muộn, cứ đi là sẽ đến. Những con người đó, họ đạp xe không phải để chứng tỏ điều gì cả. Họ đạp xe, đơn giản, vì tình yêu đối với xe đạp ♥

    Trên hành trình ấy, ở những con dốc mà bạn phải gồng hết sức mình, toàn thân nóng ran và hơi thở gấp gáp. Cổ họng khô không khốc. Tưởng chừng như chỉ ngừng đôi chân, bạn sẽ bị kéo ngã ngay lập tức. Những lúc như thế, tôi lại tự hỏi mình rằng: Sao con người ta lại phải hành xác mình như thế này? Họ đạp xe như vậy để làm gì? Khổ sở như vậy để làm gì?... Và vậy đó, tôi đã tìm ra được phần nào câu trả lời cho mình. Đó là những gì mà bạn khó có thể tìm thấy ở bất cứ trường học hay sách vở nào. Đơn giản vì điều đó cần có sự trải nghiệm ở những vùng đất ấy và với những con người như thế <3

    Đúng như một người anh trong đoàn đã nói rằng: Ở xe đạp, có những cảm giác mà bạn không thể có được ở bất kì phương tiện nào khác. Và tôi đã có thể hiểu rằng đó là một điều không thể phủ nhận. Đôi khi bạn sẽ cảm thấy đơn độc trên cuộc hành trình khi bạn đồng hành vượt lên để bạn là người tụt hậu. Đôi khi bạn lại thấy hào hứng, hăng sức khi trở thành người dẫn đầu. Và đôi khi bạn lại tự mỉm cười, lạc quan khi có những người anh em song hành, cùng nhau nghêu ngao như những chàng du ca, hát theo điệu nhạc phát ra từ chiếc radio bé xíu gắn trên xe. Vừa đạp vừa lắc lư cái đầu, đôi bàn chân như những cỗ máy tự động, cứ thế quay nhanh và đều, chuyển động theo những vòng xe. Hay thậm chí là khi dừng xe, dựng chân chống xuống, họ vẫn tiếp tục nhún nhẩy 1 cách vô tư lự như chính những gì thuộc về con người của họ vậy.

    Trong bóng tối trên những đoạn đường quốc lộ không một ánh đèn, 2 bên là vách núi, có những đoạn vẫn đang thi công, bụi bay mù mịt, một anh khác trong đoàn có hỏi tôi:” Em có sợ không?” Tôi trả lời:” Có anh 7L ở đây thì e chẳng sợ gì cả” Cảm giác sợ hãi sẽ biến mất khi bạn có những người anh đồng hành trên chặng đường ấy. Không chỉ thế, lúc đó bạn sẽ bất ngờ khi ngẩng đầu lên và thấy trăng soi tỏ, sáng ngời đến nhường nào. Người bạn thời thơ ấu ấy, không ngờ lại được hội ngộ và ngắm nhìn nhau trong hoàn cảnh như vậy. Âm thanh bạn nghe được lúc đó, khi đạp với vận tốc 28km/h, sẽ chỉ là tiếng thở gấp, đôi môi khô, cổ họng cố nuốt ít nước miếng cùng tiếng của những vòng xe quay đều, rõ ràng lắm, nó chuyển động một cách mạnh mẽ và đầy nỗ lực. Ngay cả khi bánh xe chèn qua 1 viên đá nhỏ, lực mạnh đến mức khiến nó bắn ra xa, nghe tiếng lốp xe căng lúc ấy, bỗng giật mình và chỉ nơm nớp lo sợ thủng săm. Nhưng bạn yên tâm đi, dù xe bạn có xảy ra sự cố gì, dù bạn có đạp nhanh hay đạp chậm, dù sức bạn có bền hay yếu và dù thế nào đi chăng nữa, bạn cũng không bao giờ bị bỏ rơi. Vì những người bạn đồng hành không cho phép học làm thế đối với những người anh em của họ

    Trước mỗi chuyến đi, tôi luôn háo hức được đến những vùng đất mới, cố gắng nhét đầy cái balo dự phòng mọi thứ cho mọi trường hợp, chỉ để thỏa mãn cái thú xê dịch và tìm những niềm vui kì lạ, được chạy nhảy, được tự do trong 2,3 ngày, được đứng giữa những quả đồi hay trên những vách đá mà hét lên thật lớn rồi đứng cười ngạo nghễ, tự sung sướng cho những phút giây được sống một cách đơn thuần với chính mình. Nhưng đối với họ, những người anh, người chị ấy, khi vác chiếc balo bé nhẹ ấy trên vai và dắt xe ra khỏi nhà, đơn giản chỉ là “đi tìm một khoảng lặng cho riêng mình”, đi tìm “nhớ”, tìm “quên”, tìm” nắng”, tìm “mây” và tìm lại những mảnh tình vấn vương mà họ trót đánh rơi nơi những miền đất phía chân trời mà họ đã đi qua. Trọn con tim có lẽ đã yêu những bản sắc văn hóa đậm đà tính dân tộc. Trót yêu những cung đường, những bản làng, xóm núi, những tiếng cười trẻ thơ. Sợi nhớ sợi thương những gương mặt bà con dân tộc đôn hậu, cần cù mà hiếu khách. Đắm say vẻ đẹp hoang dã mà thơ mộng của núi rùng, của nắng, của gió, của bóng hoàng hôn….♥

    Không chỉ vậy, một trong những lý do nữa để họ lên đường mà tôi hiểu ra ngay trong chuyến đi này đó là ngày hội ngộ, là cơ hội gặp gỡ của những người bạn, những người anh em sau chuỗi ngày làm việc như 1 trách nhiệm với cuộc sống này. Nhìn cái nhìn, những cái khoác vai, những câu đá đểu, chém gió loạn xạ, tung mù và cả “văn hóa bậy” nữa. Và thế, đã có biết bao điệu cười kinh điển được ra đời, nhiều lắm những sự hả hể, vô số những tràng cười quặn ruột mà không dừng lại được và en nờ tư thế lăn- lê- bò- toài ra mà cười “cút kít”, cười một cách không- thể-diễn-tả-được))

    Và...đó còn là giây phút bạn vẫy tay, gọi bạn đồng hành trên từng con dốc, đạp ngang qua nhau, chỉ kịp lấy chút hơi cuối cùng để nhìn sang và nói với nhau rằng :”cố lên”,”sắp tới nơi rồi” Cảm giác hạnh phúc là khi vượt qua tất cả những khó khăn, dựng xe và ngồi bên nhau dưới bóng cây hay vách đá, để tranh giành, chia nhau từng miếng củ đậu cắn vội, từng khúc mía tước bằng răng, từng ngụm nước chuyền tay. Thở phào một cái nhẹ nhõm, thưởng thức những viên kẹo ngọt và để từng đợt gió rừng mát lạnh vờn lên mắt mũi. Bỗng thấy sao thật giống cái cảm giác hồi leo Fan lúc lên lán 2200m, cả đội chia nhau gói cơm nắm muối vừng mà ngon đến thế. Đó là thứ hạnh phúc mà tôi đã được cảm lại một lần nữa trong chuyến đi này. Hạnh phúc đôi khi là thế đấy, đơn giản vì nó là những điều giản đơn đến kì lạ ♥

    Còn muốn viết nhiều nữa về những cái vẫy tay của lũ trẻ “hello” bên đường, tiếng cổ vũ của người dân, về nhà sàn bác phó chủ tịch xã với buổi tối đầy những sòng bạc=), về đốt lửa nướng ngô khoai, bát cháo lòng ngon đúng chất của bà con dân tộc, về những bà con người Mường, người Mèo hiếu khách, những cây lau khổng lồ bên vách đá và dãy hoa trạng nguyên đỏ rực… nhưng đành để dành thôi vì nói ra chắc sẽ dài thật dài lắm

    ♥ Cảm ơn các anh chị Emong đã cho e một chuyến đi nữa đầy ắp những kỉ niệm ấm áp, đầy ắp những nụ cười thân thiện và đầy ắp những hạnh phúc giản đơn…

    ♥ Xe đạp - quả đúng là một người bạn tuyệt vời♥

  2. The Following 10 Users Say Thank You to nhím For This Useful Post:

    bike_me (26-12-2012), Casper_HN (26-12-2012), dangman (26-12-2012), Mouse7023 (28-12-2012), Mr_Bom (26-12-2012), ngancute86 (27-12-2012), Nhip (26-12-2012), Seven-Love (26-12-2012), thanhnc (06-01-2013), yosaraha (24-01-2013)

  3. #2
    Mông dân cực kỳ hèn hạ Nhip's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    1,751
    Thanks
    147
    Thanked 224 Times in 133 Posts
    văn rất hay, cảm xúc rất thật, a rất thích....

  4. The Following 2 Users Say Thank You to Nhip For This Useful Post:

    minhhien (24-09-2013), nhím (27-12-2012)

  5. #3
    Đánh trống múa rối Casper_HN's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Đang ở
    Nơi nào đó có em
    Bài viết
    2,027
    Thanks
    1,634
    Thanked 1,670 Times in 672 Posts
    Trích dẫn Gửi bởi nhím Xem bài viết
    ...Nhưng đối với họ, những người anh, người chị ấy, khi vác chiếc balo bé nhẹ ấy trên vai và dắt xe ra khỏi nhà, đơn giản chỉ là “đi tìm một khoảng lặng cho riêng mình”, đi tìm “nhớ”, tìm “quên”, tìm” nắng”, tìm “mây” và tìm lại những mảnh tình vấn vương mà họ trót đánh rơi nơi những miền đất phía chân trời mà họ đã đi qua. Trọn con tim có lẽ đã yêu những bản sắc văn hóa đậm đà tính dân tộc. Trót yêu những cung đường, những bản làng, xóm núi, những tiếng cười trẻ thơ. Sợi nhớ sợi thương những gương mặt bà con dân tộc đôn hậu, cần cù mà hiếu khách. Đắm say vẻ đẹp hoang dã mà thơ mộng của núi rùng, của nắng, của gió, của bóng hoàng hôn….♥

    ♥ Xe đạp - quả đúng là một người bạn tuyệt vời♥

  6. The Following User Says Thank You to Casper_HN For This Useful Post:

    nhím (27-12-2012)

  7. #4
    Mông dân cực kỳ hèn hạ Seven-Love's Avatar
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    1,460
    Thanks
    716
    Thanked 730 Times in 341 Posts
    Một kon nghiện tiềm năng..........hết đỡ.....Like.

    Chờ tí anh lục lại đống ảnh......................

  8. The Following User Says Thank You to Seven-Love For This Useful Post:

    nhím (27-12-2012)

  9. #5
    Mông ẩm thực victor's Avatar
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    2,822
    Thanks
    220
    Thanked 708 Times in 374 Posts
    Thật tiếc là cuối tuần này em ko đi chuyến Tây Yên Tử để về viết tiếp bài cảm xúc khác
    One life, live it!

  10. #6
    Mông dân dự bị nhím's Avatar
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    6
    Thanks
    11
    Thanked 11 Times in 2 Posts
    sao mà a không đỡ được vậy a Bảy ơi. E chỉ nghĩ gì viết nấy thôi ạ, cảm xúc lẫn lộn và lung tung lắm. Nhất là cái lúc cuồng chân đạp theo a ấy. Thở không ra hơi mới cảm nhận đủ đấy ạ ._."
    Mà A lục lại ảnh làm gì vậy ạ?:O
    Trích dẫn Gửi bởi Seven-Love Xem bài viết
    Một kon nghiện tiềm năng..........hết đỡ.....Like.

    Chờ tí anh lục lại đống ảnh......................

  11. #7
    Mông dân cực kỳ hèn hạ Nhip's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    1,751
    Thanks
    147
    Thanked 224 Times in 133 Posts
    3 Đảo đêm nhóe Nhím ơi

+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình