Ngắm trăng sao trên cao nguyên Đồng Cao
Sau một đêm mò mẫm với đất trời tối om và lạc đường mấy bận, chúng tôi đã có mặt trên “Mẫu Sơn” của tỉnh Bắc Giang, thỏa thuê với mây trời, trăng sao, gió và tiếng ếch nhái rỉ rả liên hồi.
Chẳng là bấy lâu nay nghe các bạn giang hồ rỉ tai nhau: có một nơi cực yên bình nhé, xanh mát một màu cỏ, xanh biếc một màu trời, nơi mênh mông gió thổi, nơi mây bồng bềnh trôi, lại không xa thủ đô lắm, cắm trại ngủ qua đêm thì tuyệt vô cùng.
Thế là, vì hai từ thiết tha “bay nhảy” ấy, tôi vùng xếp đồ đạc, them chút đồ ăn uống cho nhóm, vác theo lều trại, túi ngủ, chăn, đèn pin, bếp, quyết tâm lên đường vào một trưa thứ bảy đẹp trời.
Đường xuôi Bắc Giang rẽ về Chũ không mấy khó khăn. Con đường nhỏ đi giữa những thị tứ bé xinh, rồi rẽ nơi ngã ba đường về phía Đồng Băm. Từ đây, nhà cửa đã thưa thớt hơn, con đường đi qua ngầm nước, chưa đến mùa mưa đã thấy ngập nửa vành xe.
Đường xuyên sâu hơn vào rừng, trời cũng bắt đầu sầm sầm tối. Vội vã, chúng tôi cho xe chạy vòng vèo, vòng vèo hết con đường bê tông bé xíu. Hết đường. Đồng Cao, nơi chúng tôi du lich đến nằm phía cuối con đường đất kia, thuộc xã Thạch Sơn, huyện Sơn Động và con đường dài chừng 5km còn lại ấy thì chẳng dễ tí nào.
Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dưới chân, lên lên xuống xuống không ngừng với những bánh xe trơn trượt vì mặt đất ẩm sương đêm, phía trên đầu là “những cánh tay vằn vện” của vô vàn những thân những cành từ rừng già vắng lặng. Chúng tôi dò dẫm dựa vào ánh sáng của đèn xe máy, đi xuyên trong đêm đặc quánh.
Bập bùng lửa trại.
Đường dưới chân trực làm trượt những chiếc bánh xe. Các xế cần mẫn nhìn con đường mòn. Nhiều đoạn, các ôm phải nhảy xuống tìm đường vì những ngã ba bỗng hiện ra trước mặt. Âm u và liêu trai vì quá vắng vẻ. Thi thoảng những chú đom đóm bỗng đâu bay ra chớp chớp trong đêm.
Sau một tiếng dò dẫm, cuối cùng chúng tôi cũng thấy ánh sáng le lói của một vài ngôi nhà. Bản Đồng Cao chỉ có khoảng hơn 20 hộ dân, nằm rải rác khắp thung lũng, khuất sau đồi hay ẩn trong cánh rừng và chưa có điện về bản, khiến cho Đồng Cao cho đến nay vẫn là một bản nghèo và còn nhiều khó khăn.
Chúng tôi cắm trại trên một mặt đất bằng phẳng trên cao nguyên, đốt đốm lửa sưởi ấm và chuẩn bị bữa tối đã mang theo. Nghe nói gần đây đã có nhiều nhóm lên Đồng Cao cắm trại như thế này. Trời lác đác những vì sao mờ và trăng khuyết treo lơ lửng trên non. Bữa tối trong ánh sáng mờ tỏ của bếp lửa, câu chuyện rỉ rả đến khuya vẫn chưa dứt.
Sương sớm.
Gió thổi, nghe tiếng có trong gió lùa ràn rạt, nhưng tôi không tưởng tượng được ra xung quanh thế nào vì trời quá tối. Đêm khuya, đất trời chỉ có tiếng gió lồng lộng và tiếng lũ côn trùng hát ca.
Đồng Cao đón ánh nắng bình minh từ rất sớm. Giữa những con đường đất đỏ nhọc nhằn, cao nguyên yên bình hiện ra dưới ánh nắng chan hòa. Những trảng cỏ xanh mướt, uốn lượn tựa những đợt song lên cao, xuống thấp, giữa những bụi hoa dại và tiếng mõ trâu lọc cọc.
Bình yên...
Giữa đất trời xanh mướt tầm mắt này, mây vẫn còn vơ vẩn lang thang trong thung và sương sớm long lanh trên những ngọn cỏ. Gió vẫn hào phóng thổi không ngừng. Tôi leo lên đỉnh đồi cao, vươn xa tầm mắt để hồn du với mây trời. Nghe tiếng gió vui tai reo vang, nghe những bình yên không vội vã.
Lũ bạn đã tản mát mỗi người một góc riêng, kẻ đi săn ảnh, người ghé ngồi thiền trên những phiến đá tảng, kẻ hiếu động leo cho kì hết những ngọn đồi xanh, chui vào hang Vua. Mỗi người cho mình một khoảng thời gian riêng tư để “sống chậm” một chút.
Đường về men theo Bản Gà ra Vân Sơn đang được làm, sắp tới, những bà con người Dao của bản Đồng Cao sẽ không còn vất vả vì đường xá nữa và Đồng Cao chắc sẽ còn là chốn bình yên của những người trẻ trong một thời gian.
Lưu ý: Cắm trại ở Đồng Cao, bạn nhớ mang đầy đủ đồ ăn cùng các vật dụng vì khu vực này hẻo lánh, không có mấy nhà dân. Đêm trên Đồng Cao gió lạnh, mang đồ ấm và chăn ấm. Đặc biệt là nước uống. Khi cắm trại xong, nhớ nhặt hết rác trước khi ra về.
Nguồn : afamily.vn