BÌNH MINH DU GIÀ
Tôi và hắn đón bình minh tại DU GIÀ, vẫn kịp nhìn thấy DU GIÀ lẩn khuất trong những dãy núi đá thẳng đứng. Từ đây, ác mộng Du Già, Mậu Duệ thực sự bắt đầu.
Quãng đường 12km từ Du Già đến Lũng Hồ mất 3 tiếng cả dắt cả đạp. Đá như trút từ một cơn mưa đá mới đêm qua thôi, có những tảng to đùng nằm chềnh ềnh chiếm hết cả lòng đường. Đúng như lời None đã cảnh báo với tôi trước khi đi: “Anh khuyên em thật lòng, Đừng đi. Đi về hại người đấy. Toàn đá là đá. Lúc đó hối cũng chẳng kịp”.
Thú thực, lúc nghe None nói thế, tôi cũng thấy phân vân. Nhưng rồi vẫn quyết chọn cả 2 thứ: cung đường và người bạn đồng hành ấy. Coi như đi để sưu tầm đủ bộ ký ức về những con đường. (Ký ức này cũng “đau khổ” phết.)
Dắt bộ một hồi qua đoạn đường đá hộc đầu tiên, chúng tôi dừng chân, chỉ trỏ về con đường mòn phía xa xa, dẫn sâu hơn vào trong những thung lũng đá. Theo như bản đồ thì đó là đường vào xã Du Tiến – một con đường cụt – không lối thông sang 1 nơi nào khác. Có lẽ đây mới chính là Tứ đại tử địa chăng?