Thung lũng Sơn Vĩ hiện ra huyền ảo và sâu thẳm. Con đường dọc vòng cung Sơn Vĩ ôm sát với vành đai biên giới Việt Nam – Trung Quốc. Đi vào khu vực này, hắn nhắc chúng tôi cố gắng đi bám sát nhau hơn - Oèm và Xế còi mở đường đi trước, Xích líp chốt đoàn… Thi thoảng được bao bọc thế này kể cũng thích… ^^ Đường xấu và khó đi, may sao cũng không đến nỗi ác mộng như con đường đá hộc từ Du Già tới Mậu Duệ.
3 đêm liên tiếp đạp xe tới muộn – thời điểm gân cốt đã biểu tình đòi nghỉ ngơi. Nhưng hình như chính những đêm đạp xe dưới ánh trăng ấy, tôi lại thấy yêu đạp xe, yêu núi đồi và bầu trời…. Chẳng còn kem chống nắng, áo chống nắng, chẳng còn khăn mũ trùm kín mít … Sương đang rơi trên tóc tôi, gió về đêm se se lạnh, lòng cảm thấy thư thái, chân cẳng rã rời nhưng tinh thần thì nhẹ bỗng.
Ánh đèn pin của Oèm và Xế còi xa dần … tôi nghe thấy phía trước có tiếng chó sủa vọng lại… Sơn Vĩ đây rồi. 2 "khẩu đại bác" quen thuộc ra đón chúng tôi – Thị Mập và Aloxo. Thật tiếc vì chúng tôi đến muộn quá, một số đã ngủ say. Chúng tôi thì thẩm với nhau những đoạn hội thoại ngắn... Vừa nghe, tôi vừa xem lại ảnh của đội xe máy đi trước đã chụp, tôi thấy 1 Sơn Vĩ khác, đắm trong màu xanh da trời thăm thẳm.
Đường đi Xín Cái
Mã Pì Lèng nhìn từ Xín Cái
Lòng chảo Sơn Vĩ
Sơn Vĩ đã rất gần
Sơn Vĩ
(Ảnh: Thanhnc)
Tôi thấy những nụ cười... và tôi cũng đang cười. Mặc dù hầu như không đi cùng nhau,
họ vẫn là 1 phần tinh thần trong chuyến đi của tôi.
Mọi người đã đặt cho chúng tôi một mâm cơm ngon lành sẵn sàng. Tôi ăn vội vã rồi nhanh chóng trở về với giấc ngủ. Đêm hôm ấy tôi ngủ một giấc thật sâu. Tôi không mơ gì cả.