Hà Nội, thành phố của ngày xưa
Của cũ kỹ, của nồng nàn hoa sữa
Của gió bấc, của ve ran gõ cửa
Của mình tôi, và chỉ của riêng tôi!
*
**
Bởi ai thì cũng thế, cũng như tôi
Chỉ được sống một lần duy nhất
Nơi chỉ có hồn nhiên và chân thật
Nơi mặt bàn cũng là một trời thơ
Tuổi thơ ấy, cho đến tận bây giờ
Hay đến tận khi tôi không còn thở
Tôi vẫn tin rằng mình sẽ nhớ
Hà Nội buồn, cũ kỹ, xiêu xiêu
Hà Nội quàng lên những buổi chiều
Một sắc tím nao lòng ai chờ đợi
Hay sáng Xuân người người thay áo mới
Hà Nội vội vàng thay búp cho cây
Khi trưa Hè lãng khách có qua đây
Dàn hợp xướng rộn ràng chào đón
Nhạc công ve nhiệt tình không kén chọn
Sang hèn hay nam nữ cũng như nhau
Đến khi hè cũng đã ở phía sau
Làn gió mát sẽ đưa nàng Thu đến
Và nàng sẽ kể ta nghe câu chuyện
"Tại sao Thu Hà Nội đẹp nao lòng?"
Giã biệt Thu, Hà Nội bước vào Đông
Gió bấc thổi, lạnh lòng, buồn man mác
Nhớ bạn bè giờ đã nơi xứ khác
Thư gửi về, thèm rét ngọt mùa đông...
*
**
Hà Nội ơi! Người có biết không?
Yêu Người mãi, tôi yêu Người mãi mãi!