Đôi điều chia sẻ với Xu và các thành viên mới của nhà eMông:
Chuyến về nguồn (Kim Bôi máu lửa) năm 2009, (è.é) đi xe máy với mami của chị NA, lúc về thì làm ôm của anh Duy, song cũng cảm nhận được sự cheo leo của cung đường với những dốc cao đột ngột ... vẫn nhớ về hình ảnh anh Long ì ạch trên con cuốc bò lên từ sau hàng rào cọc tre ven khúc cua ... thoáng hình ảnh anh Vén vứt xe chị NA 1 xó ngồi thở hổn hẻn, mồ hôi nhễ nhại chảy xệ bụng béo ... chị NA hãi hồn bỏ xe để giữ người khi sém trượt bánh do tông phải đá trong 1 lần cua gấp, mặt mày tái nhợt ... những con dốc cứ lên .. lên mãi ... trùng điệp !!
Thế mới nhớ cái ngày chưa am hiểu về xe cộ, chưa rành rọt về hành trang những chuyến đi xa ...eMông đã đi lên từ gian khó ... từ nơi đó, eMông trưởng thành !!
Hình ảnh anh Linh - Mông trưởng không tấm áo trên người, mồ hôi nặng trĩu, rạng rỡ nụ cười khi đặt được cái mông dưới tí teo râm mát của mùa hè.
Hình ảnh cả bọn hớn hở gặm miếng dưa cạnh bãi phân bò mà tấm tắc sướng sung...
Có ai quên ... những ngày eMông ... như thế đó !!!
Trở về nhà Mông (tập 1, 2) chúng ta vẫn thấy hình ảnh của những vất vả ngày đầu hiện về ... ẩn sau những hân hoan lắng đọng.
(è.é) không đựơc chia bôi những xúc cảm đó, nhưng phần nào cũng rung động khe khẽ theo những cung bậc vui buồn của nhà eMông, để hiểu rằng, giống như anh thuonglong84 đã nói, tại nơi đây TA CHUNG MỘT MÁI NHÀ.
Có những người con cả, họ trưởng thành và họ ra đi. Nhiều khi trở lại, vẫn thân thiết như thuở ban đầu !
Có những người con thứ, họ cũng trưởng thành và họ ra đi kiếm tìm lý tưởng sống khác lạ. Thật vui khi họ tìm thấy gia đình mới. Và thi thoảng họ trở về quần tụ, họ gọi đây là NHÀ CŨ.
eMông vẫn sẽ tồn tại ... như 1 ngôi nhà có ánh đèn ấm cúng giữa khu rừng hoang, nơi tá túc của những người anh em khác cha khác mẹ chung đam mê, nơi dừng chân của lữ khách, nơi khởi nguồn của những bước chân rắn rỏi ra đi, nơi luôn dang rộng vòng tay đón những người cũ trở về .. để rồi ...
Xuân qua mấy dặm bồi hồi
eMông đứng bóng đợi người tri ân
Thoi đưa cái tuổi tam tuần
Cho trai* hẻo vợ hết cần ai thương
Bơ nhau như kẻ ngoài đường
Gieo thêm vương vấn cho phường xót xa
Lại nhà ! Anh có lại nhà !?
Cho tôi ướp 1 tuần trà cố nhân !