+ Trả lời Chủ đề
Trang 4 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 2 3 4 5 CuốiCuối
Kết quả 31 đến 40 của 50

Chủ đề: GÓC CAMERA (TT&VH Cuối tuần)

  1. #1
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    GÓC CAMERA (TT&VH Cuối tuần)

    Chuyên mục GÓC CAMERA của TT&VH Cuối tuần là một diễn đàn có rất nhiều bài viết hay và sinh động về xã hội. Những vấn đề xã hội ở đây được nhìn qua lăng kính văn hóa đáng để người đọc suy ngẫm.

    Với mục đích làm cho hoạt động của box xã hội trong emong.org thêm sinh động, eMông sẽ cập nhật những bài viết từ chuyên mục này để chia sẻ với các bạn.

    Kín hay hở ?


    (TT&VH Cuối tuần) - Viết về phụ nữ lẽ ra phải viết trước ngày 8/3, lẽ thường là thế. Nhưng ngoài chuyện phụ nữ số đông và thông thường đang méo mặt vì chợ búa và giá cả. Những tin tức liên quan đến một nửa thế giới vào mấy ngày vừa rồi khiến Camera chẳng thể đặt ống kính vào đâu, dù đặt đâu cũng chỉ là để cho tiện chứ chẳng cần suy nghĩ gì, vì sự kiện cứ bày ra ngổn ngang

    Thử liệt kê nhé, riêng ngày 7/3, tin tức về phụ nữ bao gồm: một nữ sinh học viện báo chí nhảy từ tầng 4 xuống đất tự tử (có tin nói là sinh viên một trường cao đẳng); một quý bà đi Lexus gây tai nạn rồi đâm vào cột điện (nhìn xe méo xệch méo xẹo, vỡ tung cả đầu mà thương xe); Hoàng Thùy Linh mất phong độ (đúng là tin động giời); rồi tin nữa là Công an tỉnh Long An đã giám định xong chữ viết của vợ nhà báo bị đốt (nghe nói đồng nghiệp nhiều báo hứa không đưa tin câu khách vụ này nhưng rốt cuộc tin vẫn nhiều)…

    Kể ra lặt vặt tin liên quan đến phụ nữ thì còn khối, chẳng mấy tin tốt, người yêu cầu thủ Quốc Vượng có đâm anh ta hay không? Mỹ Tâm mặc váy xẻ táo bạo… Đáng kể nhất, cũng là đáng chào thua nhất vì Camera chưa bao giờ nghĩ người ta cứ đem quay lên phim những chuyện như vậy để hồn nhiên phát tán, là những clip sex của nữ sinh. Liên tiếp trong mấy ngày trời, nữ sinh các trường Cao đẳng Nghệ thuật HN, Đại học Xây dựng rồi cả Đại học Sư phạm HN nữa đều nhớn nhác vì cảnh riêng tư với bạn trai của một cô bỗng dưng xuất hiện trên mạng, đủ cả tên tuổi địa chỉ. Não lòng…! Sống trong thời đại công nghệ thông tin mà xã hội lại đầy những kẻ tâm tính man rợ, hễ chôm được bí mật của người khác là quẳng ngay lên mạng thế này thì thà đập tất mấy cái điện thoại quay được phim (toàn phim lờ tờ mờ) ấy đi cho rảnh. Nếu không thì cứ tắt đèn im lặng như các cụ thời xưa ấy, đã hở hang lại đi bày đặt quay phim chụp ảnh làm gì cho mang họa…

    Tệ thật, ngày 8/3 thứ 100 mà tin tức tốt về đời sống của chị em hầu như thiếu vắng. Đã vậy, còn phiên tòa xử Sầm hiệu trưởng sắp diễn ra lại là phiên tòa xử kín. Camera chắc phải bó tay. Khổ thân mấy cô gái trẻ, chuyện phải kín bỗng dưng bị phơi lên cho bàn dân thiên hạ cười ồ. Giờ chuyện cần được công khai lại thành ra chuyện kín, chẳng biết đâu mà lần!

    Xét về độ kín và hở thì không chuyện nào tệ bằng chuyện của Lượm. Đúng vào ngày 8/3, nhà đài đành lên sóng “lấy làm tiếc” rút kinh nghiệm. Rút cho mình xong tiện thể rút luôn cho người: ”Đây cũng là một kinh nghiệm quý báu không chỉ cho riêng nhóm biên tập của chuyên mục Người xây tổ ấm mà còn cho các nhà báo nói chung”. Giải báo chí quốc gia năm nay nên dành cho Lượm vì đã làm được một việc là bắt tất cả các nhà báo rút kinh nghiệm. Camera thực lòng cũng muốn rút kinh nghiệm, nhưng đúng ngày 8/3, camera còn phải đi ngóng cuộc “lai dẫn” cụ rùa, đúng hơn là đi ngóng những người đi ngóng cuộc lai dẫn cụ rùa. Mất những 6 tiếng đồng hồ. Clip về cuộc này đầy trên mạng rồi, đưa thêm chỉ thừa. Bình gì cũng thiếu, Camera chỉ xin đưa ra một nhận xét đúng tinh thần ngày Quốc tế Phụ nữ là: Cụ rùa (ngần ấy tuổi giới tính chẳng biết có còn quan trọng gì nữa không) nhưng chắc chắn là cụ bà chứ không phải cụ ông, cụ bà mới quyết đào thoát khỏi cái lưới như thế, thà quay về hồ ăn mèo chết chứ không chịu lên chỗ điều trị (mấy hôm nay lại có tờ báo cứ như mới được Wikileaks cho biết, bỗng nhiên phao lên rằng Tháp Rùa chẳng qua chỉ là ngôi mộ) để nếm mùi tam thất và mùi của sự chăm sóc quá đỗi tận tình (dĩ nhiên trừ đoạn lưới bị rách!).


    Camera
    Last edited by eMông; 25-07-2011 at 09:00 PM.

  2. The Following 2 Users Say Thank You to eMông For This Useful Post:

    ChanNhoiBong (18-07-2011), musstol (04-05-2011)

  3. #31
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts
    Bạn Na chín cũng chẳng nên buồn làm gì.
    Ngày xưa cha ông ta bỏ Hán học chuyển sang Tây học còn trăn trở nhiều lắm ý chứ. Thay đổi hẳn hệ tư tưởng còn gì.
    So với việc đó thì việc này nếu có gì cũng chỉ là xây xước ngoài Za mà thôi. Zậy thì hãy cười lên cho đời nó Zui

  4. #32
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Cả nước thương nhau!



    (TT&VH Cuối tuần) - Chẳng có vàng để mà mua hay bán, nhưng nhìn đám đông nháo nhào theo sự nhảy múa cuồng loạn của giá vàng tuần vừa rồi, Camera cũng đâm lo, thậm chí lo đến toát cả mồ hôi.

    Lo vì vàng sao mà có nghĩa trong đời sống đến thế (lạy giời nói ra câu này không bị ai chửi), trong khi có những điều cứ nghĩ quý hơn vàng thì lại bị người ta coi chẳng ra gì. Hàng trăm người lao vào cướp đồ cúng cô hồn nhân lễ Vu Lan (đông cũng như người đợi mua vàng) là một ví dụ không cần lời bình. Chủ tịch xã đánh dân. Dân đánh CSGT. Thêm chuyện người nhà bệnh nhân vào tận bệnh viện đâm bác sĩ, nổ súng trên phố, quái xế gây loạn…Toàn những chuyện kể đến đâu buồn đến đấy. Buồn nhất là để ngăn chặn được những chuyện ấy, chỉ cần sống với nhau tử tế hơn một chút là được, không cần đến nhiều vàng hay tiền…

    Kể ra, trách sự cần thiết vật chất của người ta là làm ra vẻ cao ngạo và hẳn hoi không đúng, nhưng đây lại là chuyện khác. Chuyện nhu cầu con người. Có người chẳng mảy may liên quan đến vàng vì còn chạy ăn hai bữa chưa đủ. Ngay cả những người chen chúc nhau đến ngạt thở ở cửa hàng vàng trong thời tiết nắng nóng cũng là những người rất cần được thương, so với những người không lộ mặt mà ngồi hay nằm êm ái đâu đó trong phòng điều hòa mát rượi để điều hành cuộc chạy đến điên rồ của giá vàng. Mà, cả với những người điều hành được giá vàng, có khi cũng vẫn cần thương, biết đâu đấy. Việt Nam hiện thời vẫn nghèo, mua một cái xe đẹp về cũng chẳng có đường đẹp mà đi, mua được mảnh đất đẹp xây nhà thì có khi rác hàng phố lại ném vào gần cửa… Nói chung, nhiều bất cập và thiếu đồng bộ, nên coi như nhìn kỹ mọi chuyện sẽ nảy sinh tâm trạng cả nước thương nhau.

    Trong tâm trạng nhìn đâu cũng thương ấy, dễ hiểu vì sao các bạn nước ngoài lắm khi có những nhận định bất ngờ. Chẳng hạn đường quốc lộ 1A với dân mình, xét về mặt giao thông và độ an toàn… thì dễ sợ lắm. Thế mà một trang chỉ dẫn du lịch rất có uy tín tên là Lonely Planet lại coi đây là con đường lý tưởng để đi xe đạp vào loại nhất trên thế giới. Lý lẽ của họ chẳng có gì sai: con đường mang tính biểu trưng của đất nước hình chữ S. Chạy dọc từ Bắc chí Nam, cung đường đi qua những bãi biển đẹp bậc nhất châu Á, ngoài ra, du khách cũng có dịp chinh phục đèo Hải Vân, ngắm những cánh đồng lúa bát ngát, lặn ngắm san hô, câu cá… dọc dường. Tóm lại, nếu không đi mà tưởng tượng, mọi điều tốt đẹp hơn là vừa chạy vừa sợ trên con đường đầy xe cộ, ổ gà, rơm rạ, chợ búa… ấy.




    Quốc lộ 1A - con đường lý tưởng để đạp xe đẹp nhất thế giới


    Tốt nhất, mình nhìn mình như nước ngoài nhìn. Đưa hồ sơ đi xét tuyển di sản thế giới mới đây chắc cũng đã ý thức điều ấy nên Camera thấy người ta đưa cả hồ sơ khu sinh thái Trường An. Nước mình đâu đâu cũng là di sản…

    Thương nhau càng nhiều!


    Camera
    Last edited by eMông; 25-10-2011 at 05:36 PM.

  5. #33
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Cổng trường rộng mở!


    (TT&VH Cuối tuần) - Hôm trước, đọc bài báo viết về việc các trường đại học ngoài công lập đang tìm nhiều cách để thu hút thí sinh, chẳng hạn chi 20 tỷ đồng tặng học viên mới, thưởng tiền cho thí sinh điểm cao và các cơ sở giáo dục giới thiệu thí sinh vào trường..., nghe na ná các chiêu khuyến mãi của các siêu thị điện máy.

    Camera thấy buồn cười, rồi nghĩ, cười gì chứ? Hoàn cảnh lắm, trường đã xây, bao nhiêu tiền bạc đổ vào để có một cơ sở vật chất tàm tạm, bao nhiêu công sức khác nữa để gây dựng một đội ngũ giáo viên mà chẳng có học trò! Không người học chắc chắn nhà trường sẽ lỗ - nói theo từ ngữ buôn bán là như vậy - các thầy cô có bằng cấp giáo sư tiến sĩ làm công tác giảng dạy ở trường sẽ buồn… Như thế, trong các trường đại học ấy, có thể tạm vận dụng câu ví von là nhà trường và học sinh như cá với nước. Nước không có cá, nước buồn… cá không có nước, cá tìm ao khác có cả nước, có cả rong rêu. Vấn đề là cá có đủ nước thì bơi hay không bơi, học hay không học…, việc này may ra chỉ nước mới biết. Cũng chỉ có trường mới biết chất lượng giáo dục thế nào! Biết, người ngoài không khéo lại buồn!

    Để đỡ buồn, lời khuyên đúng đắn của Camera là không nên đọc báo hoặc xem truyền hình, vì như thế nỗi buồn sẽ nhân đôi. Camera nói vậy vì sau khi ngẫm nghĩ về các trường đại học thiếu vắng học trò, tin tức ngẫu nhiên rơi vào mắt lại là một tin gây buồn khác. Có một thí sinh sẽ không được đi học. Thí sinh lớp 12 này năm tới cũng không được đi thi nữa, vì còn phải… chấp hành án 9 tháng tù. Tội đánh cảnh sát giao thông giữa đường. Tòa nhận định, Linh (tên cô gái) chưa phạm tội lần nào, nhân thân tốt, nhưng hành vi lại manh động, gây ảnh hưởng đến sức khỏe, tinh thần của lực lượng làm nhiệm vụ và an ninh trật tự xã hội, nên 9 tháng tù giam với cô là hợp lẽ. Phiên xử vào 23/8 vừa rồi.

    Tội nghiệp, lời tuyên án làm cô bé ngất xỉu!

    Camera không bênh cô tội đánh người, nhất là lại đánh cảnh sát. Án nặng dễ hiểu thôi, chắc là do xem lại clip cô tát cảnh sát bôm bốp, tòa chạnh lòng. Nhưng mà đánh người giữa phố, bao nhiêu trường hợp, trường hợp bị xử, trường hợp không, vụ xử cô gái tên Linh này có vẻ như án điểm. So với mấy anh thanh niên nông dân một lần uống rượu say đi bắt vịt nhà người ta rồi chịu án mười mấy năm tù, hỏng hết cả đời, pháp luật nghiêm như vậy chưa đến nỗi ra tay nặng quá với cô. Đành an ủi vậy! Hết 9 tháng rồi về thi học tiếp. Không xử nặng thế, làm sao răn đe được những kẻ manh động ngày càng nhiều ngoài đường. Hôm 22/8, trên mạng vừa có thêm clip một phụ nữ (được gọi là cụ bà) giữa trưa nắng bỗng dưng chặn đầu, trấn tiền ô tô giữa đường Minh Khai, Hà Nội. Thấy bảo người này không có tiền sử thần kinh. Vậy là hành động đòi tiền bình thường. Dấu hiệu nguy hiểm thật sự nếu đàn bà cứ ra đường múa máy linh tinh như thế!

    Rồi cũng hôm qua, báo lại đưa một tin khác: Ngoại tứ tuần vẫn mang súng, đao đi tập võ. Anh chàng bị bắt có mang súng tự chế, súng bắn điện và nhiều hung khí khác trên ô tô. Anh ta khai đang trên đường… tới lò tập võ thì bị cảnh sát phát hiện. Công an huyện Từ Liêm (Hà Nội) hiện phải giữ anh ta để làm rõ về hành vi tàng trữ vũ khí trái phép. Giả sử anh ta bị chặn đường theo cách ai đó bỗng dưng múa máy đầu xe để đòi tiền, mấy hung khí ấy có khi gây họa…, nên giữ là phải, cũng như đánh cảnh sát, chịu tù là phải. Chỉ nhắn cô gái vào tù mềm tính bớt để nhanh nhanh ra đi học. Cổng trường đại học vẫn luôn rộng mở với tất cả mọi người!


    Camera


  6. #34
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Sạch sạch một chút...



    (TT&VH Cuối tuần) - Sắp đến mấy ngày nghỉ lễ, từ ngày cuộc sống văn minh, đi chơi đã thành thói quen với dân thành thị, nên sáng nay Camera nghe thấy ngoài phố người ta hỏi nhau về các tour du lịch nội địa. Một câu trả lời rất đáng chú ý là: đi đâu cũng được, không đẹp cũng được, miễn là sạch sạch một chút…

    Khi mà cái sạch sạch một chút nghiễm nhiên là tiêu chí đầu tiên của việc chọn lựa chốn thư giãn, thì cần phải hiểu một nguyên nhân đơn giản là ở những nơi người ta có thể đến, sự bẩn ngập tràn. Phố xá bẩn, chung cư bẩn, xóm thôn cũng ngập rác, tất cả các dòng sông đều bẩn, các bãi biển cũng đều bẩn, điểm du lịch núi cũng chẳng hơn gì…Môi trường khắp nơi gói gọn trong một từ: Ô nhiễm! Nhưng ô nhiễm bởi đâu? Trả lời câu hỏi này chẳng khó gì, chỉ có tại- sao- lại- chẳng- khó- gì mới khó trả lời mà thôi.

    Mang thí dụ gần nhất mà báo chí nêu cách đây vài tuần: việc Cty CP dịch vụ Sonadezi bị cơ quan chức năng phát hiện hành vi xả nước thải chưa đạt tiêu chuẩn ra môi trường làm cho dư luận ngỡ ngàng lắm. Đây dù sao cũng là một đơn vị của một DN nhà nước, đã được tặng danh hiệu Anh hùng và là một thương hiệu nổi tiếng về xây dựng cơ sở hạ tầng khu công nghiệp. Đã vậy, từ lâu doanh nghiệp này còn được coi là hình mẫu về bảo vệ môi trường. Hơn nữa còn là DN làm dịch vụ xử lý nước thải cho khoảng 40 DN khác trong KCN Long Thành, đã nhận của các DN này hàng bao nhiêu tỷ phí xử lý nước thải. Và hơn thế nữa, 9.000m3 ngày đêm của nhà máy xử lý nước thải của Sonadezi đầu độc sông Đồng Nai (Vedan cũng chỉ xả tới 5.000m3) suốt từ năm 2004 đến giờ, mắt thường ai cũng thấy, chỉ cơ quan chức năng là bất ngờ.

    Camera, từ khi nghe câu trả lời của bà Chủ tịch Hội đồng thành viên, Tổng giám đốc Tổng Cty Sonadezi (cũng là đại biểu Quốc hội khóa XIII) với cử tri rằng: “Chúng tôi đang chờ kết luận của cơ quan chức năng” thì lờ mờ hiểu ngay vì sao câu hỏi ô nhiễm bởi đâu khó trả lời. Trả lời thế khác gì người ngoài. Mà đã coi việc đơn vị mình gây ra như việc của đơn vị khác, thì tinh thần trách nhiệm để đâu? Mức độ ô nhiễm ảnh hưởng đến cuộc sống người dân như thế nào? Những bệnh lạ kỳ không gọi được tên ngày càng nhiều trên các miền đất nước bởi ô nhiễm tràn lan có căn nguyên từ sự ích kỷ của người có trách nhiệm, dễ hiểu quá còn gì…

    Quay lại với mấy ngày lễ, chẳng có chỗ sạch sạch một chút đi chơi, thôi thì ở nhà, nhàn tản với nhau thưởng trà ngắm sen cuối mùa...Tưởng thế là yên, nào ngờ vừa nghe hai chữ thưởng trà, camera đã nghe có người rú lên: Trà à! Cẩn thận đấy! Hôm nọ nghe tin trà Yên Bái bẩn, hôm nay nghe tin trà Lâm Đồng cũng bẩn… Người ta trộn bã vào trà để bán… Não người! Sống với nhau thế này, sạch sạch một chút thôi mà cũng có khi chẳng thể có mà trông mong.


    Camera


  7. #35
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Ngắn, gọn!



    (TT&VH Cuối tuần) - Dạo trước, nghe nói ở xứ người có một cuộc thi viết ngắn, điều kiện bắt buộc là tác phẩm dự thi phải đề cập đầy đủ các vấn đề tôn giáo, hoàng gia và đạo đức. Tác phẩm được giải nhất, cực kỳ xứng đáng, chỉ vỏn vẹn thế này: Chúa ơi! Công chúa nói, tôi có bầu rồi mà không biết ai là cha đứa bé!

    Chuyện này hình như không thật lắm. Hiếm khi có Hội đồng xét tuyển nào, kể cả ở nước khác, thông minh hóm hỉnh đến thế. Hoặc đây chỉ là cuộc thi vui, không liên quan văn chương. Nhưng quả thật đáng phục!

    Cái tít của một bài mà Camera đọc trên báo, cũng một dòng vỏn vẹn thế này: Thầy giáo bị hành hung, đốt xe máy vì nghi trộm chó, ngẫm ra thấy cũng đáng phục không kém. Giả sử nước mình có cuộc thi tương tự và có một hội đồng chấm thi vô tư tương tự, câu văn này ắt sẽ đạt giải nhất, nhưng đề tài không phải tôn giáo, hoàng gia…mà là an ninh, giáo dục, tất nhiên cũng đạo đức.

    Câu ngắn thế, mà bao nhiêu là vấn đề!

    Đầu tiên là vấn đề trộm chó, chó bị bắt nhiều quá. Đã từng có nơi xảy ra không chỉ chuyện đốt xe, mà còn đốt luôn cả kẻ trộm, đủ thấy việc trộm chó bị dân căm thù thế nào? Và cũng thấy an ninh cấp xóm kém đến thế nào. Xóm làng, nhà nhà sẽ không yên bình một khi chó, vốn là kẻ trông nhà đuổi trộm, nay lại bị ăn trộm!

    Rồi đến vấn đề hành xử. Từ căm thù bọn trộm chó, chuyển sang hành động quá khích. Mới có nghi trộm đã hành hung và đốt xe máy người ta. Thế tức là sẵn sàng lấy ác báo ác, không còn coi trọng pháp luật nói chung, nhân nghĩa nói riêng, sẵn sàng xuống tay làm chuyện bạo lực không cần điều tra xét xử.

    Còn thêm chút nữa, thầy giáo mà bị nghi kẻ trộm, ngoài chuyện chẳng nên hỏi về tướng mạo thầy (sư phạm xét tuyển nghe đâu có tiêu chuẩn về hình thức) thì cũng đã thấy sự thiếu coi trọng thầy giáo và trường sở (kể cả thầy xã bên). Đạo học như vậy chắc kém! Mà đánh người đốt xe là đương nhiên kém.

    Thầy giáo bị hành hung, đốt xe máy vì nghi trộm chó.

    Phân tích sơ sơ thế, đã thấy tình hình an ninh ở vùng này tệ đến đâu và con người ở đấy đối xử với nhau thế nào. Phải công nhận, một câu ngắn thế mà suy ra không ít điều chẳng mấy hay ho về an sinh xã hội. Đúng là ngắn gọn, và đủ!

    Nhân dịp nói về chữ ngắn. Sao dạo này, báo chí cứ thích làm lê thê nhiều chuyện. Một gia đình chủ tiệm vàng ở Bắc Giang bị sát hại dã man. Chuyện ấy báo chí cứ rầm rầm đưa như phim truyền hình dài tập, tính đến nay đã bao nhiêu bài báo. Có ngắn bớt được không những bài kể lể “câu view” trên mạng?

    Những bài kiểu ấy, ngắn đi chừng nào tốt cho người đọc báo chừng đấy.

    Nhưng mà bao giờ?


    Camera


  8. #36
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Tiền tỷ


    (TT&VH Cuối tuần) - Hôm trước, truyền hình trong bản tin từ sớm tinh mơ đã đưa những cảnh nhếch nhác, phải nói là rất nhếch nhác, tại những trung tâm sản xuất phim ảnh nước ta. Vấn đề thì ai cũng biết rồi. Cục Điện ảnh cũng biết rồi, thế nên mới diễn ra thảm cảnh từ chức tất cả trưởng lẫn phó…

    Vụ Cục Điện ảnh này, thực ra thiên hạ phong thanh từ đã lâu. Giờ mới cụ thể để mà thắc mắc. Mà thắc mắc, cũng không có gì phức tạp lắm, chỉ là: kế toán ôm 42 tỷ một đi không trở lại, vấn đề đặt ra mới chỉ là cấp có thẩm quyền đi vắng nơi nao? Không có 42 tỷ này, phim ảnh nước nhà ra sao?... Người ta cũng chỉ lào phào nói ra nói vào đến thế. Phim nhựa dở! Dở, thì là do kinh phí ít, “tài phí” không dồi dào, “tâm phí” cũng chỉ có đến thế. Mất, mới biết hóa ra nhà cũng có điều kiện!... Ky cóp cho cọp nó xơi… các cụ ngày xưa rõ là thâm thúy. Bao nhiêu bộ phim xưa nay lẽ ra hay nếu có thêm kinh phí làm phần hậu kỳ, người ta tiếc rẻ bảo vậy. Con cá đã mất bao giờ cũng to, nếu định quy ra tội, thì không có tiền làm phim tử tế khéo mà tội Cục Điện ảnh kỳ này nhận cả. Hay dở của nền điện ảnh nước nhà, từ nay có khoản 42 tỷ để mà… đổ lỗi.

    Phần Camera, Camera không nghĩ thế. Làm phim cần nhiều khoản phí khác tốn kém hơn tiền. Mặc dù tiền vẫn là quyết định, nếu so phim nước nhà với phim nước ngoài, chẳng hạn phim Hollywood. Nhưng “tâm phí”, “tài phí” ở đâu? Có những khoản phí không dám kể, vì không mặt mũi nào mà kể, nên Camera vẫn… thương lãnh đạo Cục Điện ảnh, thương ghê lắm, toàn những là nghệ sĩ, có biết đâu vì anh kế toán lừa đảo mà thân mình mang vạ!

    42 tỷ, một khoản tiền quá to (so với ngành điện ảnh), bình tĩnh nhìn lại và ngẫm thêm chút nữa, thương lãnh đạo Cục thì ít mà thương nghệ sĩ, thương điện ảnh thì nhiều!…

    Và bởi, nói gì thì nói, 42 tỷ ở Cục Điện ảnh tuy là to, độ nguy hại (hoặc nghi ngại) vẫn kém so với 2 tỷ, chỉ có 2 tỷ thôi, bên Bộ Y tế. Đến hôm nay người ta đã tìm ra lộ trình vòng vèo của khoản tiền này. Tiền thì chẳng lớn lắm, nhưng ai ung thư tử cung sẽ ớn lạnh, hy vọng ai không bị bệnh ấy sẽ… quên. Xét về mặt tiền, 2 tỷ này đáng ngại hơn 42 tỷ kia. Là, chẳng biết gì về tiền, Camera nghĩ vậy.

    Lương mình mấy triệu, chẳng hiểu vì sao cứ thương tiền tỷ nơi khác quá nhiều?!

    Camera


  9. #37
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Ô hay!


    (TTVH cuối tuần) – Dạo này (mà dạo nào cũng vậy thôi), những chuyện ồn ào một khi đã ồn ào thì cứ như đi lệch hẳn tâm của nó. Càng nhiều dư luận thì càng đi xa ý nghĩa ban đầu, và người ta cứ cãi nhau, cãi hoài cãi mãi chẳng để làm gì…

    Ví dụ đầu tiên (khổ nỗi Camera cũng tham gia) là chuyện tượng đài Mẹ Việt Nam… Bao nhiêu ý kiến rầm rộ trên báo chí từ hôm nọ toàn là tập trung vào con số hơn 400 tỷ đồng (nghe nói tỉnh đã điều chỉnh quy mô công trình rồi), nhưng ngẫm cho cùng, vấn đề đâu có phải là bao nhiêu tiền! Tiền trong lĩnh vực xây tượng đài nước ta là không tính được, nó thuộc về dòng nghệ thuật xây dựng và điêu khắc trừu tượng (đề nghị không lẫn sang khái niệm hội họa trừu tượng), nên tốt nhất không bàn đến tiền. Vấn đề là tượng đài ấy rồi đây trông sẽ ra sao? Hiệu ứng thẩm mỹ của nó trong giáo dục truyền thống ra sao? Chuyện này cho đến giờ, kể cả các nhà chuyên môn, hình như chẳng thấy bàn. Chẳng thấy đâu là tiếng nói của Hội đồng nghệ thuật, dù công trình cấp tỉnh đã lên cấp quốc gia – và so với xu hướng nghệ thuật đương đại toàn cầu – sẽ là quốc tế.



    Một phác thảo tượng đài Mẹ Việt Nam Anh hùng


    Thêm một ví dụ nữa, có một cô giáo viết sách đạo đức cho học trò của mình… Cô là hiệu trưởng, cô có bằng thạc sĩ, bằng cử nhân đâu cũng 2 cái và cô viết cho học trò rất nôm na kiểu diễn giải thành ngữ “đói cho sạch rách cho thơm!” bằng hành vi “quần áo giặt khô là phẳng” để học trò làm theo. Dư luận lại ồn lên cứ như đấy là thảm họa giáo dục! Ô hay, một cô giáo tự viết sách để dạy học trò, việc ấy không đáng kể hay sao? Sao lại làm ầm? Cười cợt một cô giáo khi đầy ngập xã hội những người khoe chữ, khoe học sinh giỏi, khoe bằng dởm… sao không hỏi cái trường đã đào tạo cô giáo ấy khi xưa dạy thế nào để vốn chữ nghĩa văn học nước nhà của cô không được dồi dào. Mà trường ấy năm nay tuyển sinh đầu vào rất tệ, Camera nghĩ rằng mấy năm nữa đầu ra kém trình độ thì không khó để hình dung, nhưng sẽ ít người chịu khó viết sách cho học trò đọc hiểu nôm na như vậy…

    Có chuyện này, từ tháng Chín, y bác sĩ ở 5 bệnh viện tại Hà Nội gồm: Việt Đức, Bạch Mai, E, Phụ sản Trung ương và Ung bướu (K) đã ký cam kết với Bộ Y tế và Công đoàn y tế Việt Nam về việc thực hiện Quy tắc ứng xử nâng cao y đức trong mỗi khoa, phòng, trong đó có mục “nói không với phong bì”. Bác sĩ, y tá ở đây sẽ thân thiện, chỉ dẫn tận tình, thăm khám chu đáo cho bệnh nhân mà tuyệt đối không trục lợi từ bệnh nhân và người nhà bệnh nhân!

    Chuyện như thế, sao chưa thấy ầm lên, dù nó rất đáng, ô hay!


    Camera


  10. #38
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Lộ trình


    (TT&VH Cuối tuần) - Việc cấm xe máy, như vậy, cần có lộ trình theo chỉ đạo gần nhất của Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải, chứ không phải quyết là cấm ngay. Việc giảm tắc đường vậy là sẽ theo lộ trình. Nói chung mọi việc, để làm tốt cần thiết phải thận trọng với những giải pháp đồng bộ, hợp lý, có lộ trình cụ thể và dài hạn, chẳng riêng chuyện đi lại ngoài đường.

    Ai cũng biết tắc đường mỗi ngày, mỗi giờ hiện nay là do sự bùng nổ phương tiện cá nhân tại các đô thị. Nếu cứ cái đà nhà ai cũng con cái đến tuổi đi học đại học đều phải mua xe máy, rồi đi làm trên quãng đường dài vài ba cây số cũng sắm xe máy, thì rõ là chẳng bao lâu nữa Hà Nội mở rộng đến mấy, đến tận Thái Nguyên, cũng sẽ không còn đường để đi. Hạn chế phương tiện cá nhân là chủ trương đúng, chắc rồi! Dù rằng việc này liên quan đến quyền lợi người dân nhưng không thể không làm, và phải làm song song với việc phát triển xe công cộng - cả việc này nữa ai cũng biết.

    Các nhà chuyên môn vào thời điểm này đang đưa ra câu hỏi rằng lộ trình nào cho sự gia tăng phương tiện giao thông công cộng tại các đô thị? Câu hỏi này cũng khó ngang với câu hỏi có cấm được xe máy hay không? Chỉ riêng cái clip một thanh niên khốn khổ van xin kẻ trộm trên xe bus tuần qua đã là một điều đau lòng và là một câu trả lời rằng lộ trình phát triển sẽ gian nan chẳng kém lộ trình cấm. Hôm nay cảnh sát Hà Nội cho biết nghề móc túi trên xe bus cũng là nghề khá phát đạt và dẹp mấy vẫn tồn tại. Nên chưa nói chuyện ngõ nhỏ phố nhỏ tắc vì bản thân xe bus, dám bước chân lên phương tiện công cộng ấy để không biết có xuống đúng bến đúng giờ mình định hay không mới chỉ là chuyện chưa lớn so với chuyện bị móc túi, thậm chí bị cướp giật, gây sự hành hung… Chừng nào văn hóa giao thông bên ngoài xe bus chưa thực hiện được thì văn hóa giao thông bên trong xe bus cũng vậy. Càng nói càng thấy đường sá mình thế này, phương tiện giao thông mình thế này và con người mình thế này, lộ trình giảm tắc đường có dễ kéo dài đến mấy chục năm… Bi quan thật!

    Vẫn biết, bi quan là xấu và việc giảm ách tắc giao thông không thể không làm, nên Camera đành… chờ đợi. Trước hết chờ thật muộn cho hết giờ cao điểm để về nhà, xe máy, xe đạp, đi bộ hay đi xe bus giờ cao điểm đều như nhau trong những quãng phố đông đặc người, không có cả chỗ mà lách trên vỉa hè. Rồi chờ tuyến phố nhà mình mở rộng để có bến xe bus. Chờ đường sắt trên cao, chờ ngày nào đó có tàu điện ngầm, chờ cả trực thăng nữa… mơ, thì mơ hoang cũng được! Trong khi đọc tất cả các loại báo chí có trên bàn và trong mạng để chờ, thì thấy tin chân dài nước mình giờ đã chuyển sang mốt khoe vòng ba… Lộ dần từ trên xuống, đáng phục thật, khoe hàng đúng là có lộ trình!


    Camera

  11. #39
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Nhẫn tâm tận cùng



    (TT&VH Cuối tuần) Clip một bé gái Trung Quốc đã bị xe tải cán qua người khi bé chạy trên đường, cảnh thương tâm ấy diễn ra trước mắt 20 người đi qua, và không ai trong số đó mảy may quan tâm đến em. Clip này đăng tải trên Youtube ngày 15/10, được coi là đỉnh điểm của sự nhẫn tâm. Cư dân mạng xôn xao vì điều ác mang khuôn mặt trơn lỳ của những người vô cảm.

    Không có gì để bình. Nhiều khi những clip ta xem khiến ta hoang mang vì không rõ có thật mình đang sống giữa người với người hay không nữa!

    Hoàn toàn không so sánh, nhưng tuần vừa rồi, một cái tin đọc được - đau lòng là lại đọc trên một trang báo của ngành giáo dục - cũng khiến camera chết lặng vì sự nhẫn tâm. Liên quan đến trẻ em, sự nhẫn tâm cần lên án thế nào, liên quan đến người già, sự nhẫn tâm cũng cần lên án như thế.

    Cái tin ấy có tựa đề thế này: “Cave” già ê chề nghề mua vui cho khách

    Và lời lẽ của tin mở đầu đầy đứng đắn thế này: Ở cái tuổi U50, 60 đáng lẽ họ phải được hưởng thụ nghỉ ngơi bên con cháu nhưng số phận lại đưa đẩy họ làm cái nghề nhơ nhớp này: mua vui cho khách già...

    Hai phụ nữ cao tuổi bị bắt và bị gọi là cave già này đều đã ở tuổi trên dưới 60. Một người khai với công an nguyên nhân đi làm nghề này là do cuộc sống quá khó khăn, chồng mất cách đây vài năm, khi ấy cô con gái lớn chưa đi lấy chồng, mấy đứa con nhỏ đều chưa công ăn việc làm nên kinh tế gia đình rất eo hẹp. Trước khi làm việc này, bà từng gánh gạch thuê, làm giúp việc cho đến buôn bán gánh gồng. Nhưng rồi bà đổ bệnh thấp khớp, cứ trời mưa nắng thất thường là bà đau nhức người, chân tay không thể nhấc lên được. Bà không thể làm những công việc chân tay nặng nhọc, nên cứ quanh quẩn buôn bán làng nhàng đầu chợ, cuối chợ. Rồi do môi giới dẫn dắt mà bước chân vào nghề này.

    Đọc đến đây camera muốn khóc!

    Ngần ấy tuổi, lao động quần quật không đủ nuôi thân, phải đi làm một việc tự nhận là nhơ nhớp để sống! cần xấu hổ lẽ ra là con cái bà ấy, chính quyền nơi bà ấy sống, đoàn thể phụ nữ của bà ấy!

    Và lại càng muốn khóc khi biết những người gọi là đi mua dâm cũng đều lớn tuổi, có hoàn cảnh éo le như vợ bỏ vợ chết… Người ta cứ nói đến việc chăm sóc người cao tuổi. Phải thấy cuộc sống quanh mình lạnh lùng vô cảm đến đâu, mới có những người cao tuổi đi mua và đi bán tình cảm như vậy? Tuổi ấy, còn gì nữa để gọi là mua dâm, bán dâm? Thân ấy, có còn gì đâu mà bán! Họ tìm một hơi ấm, chắc là chỉ thế thôi. Thương họ hay cười cợt lên án họ? cứ liên tiếp gọi những người đàn bà ấy là cave già, là làm nghề bán thân nhơ nhớp và ê chề. Phóng viên viết tin ấy hẳn là người đạo đức lắm?

    Có những cú cán qua người nặng hơn xe tải. Có những cái ác do vô cảm kinh khủng hơn mà không bị xôn xao, bởi chúng nhân danh cái đúng!

    Camera nghĩ, cái tin ấy, cũng là biểu hiện của tận cùng sự nhẫn tâm!


    Camera

  12. The Following 3 Users Say Thank You to eMông For This Useful Post:

    Casper_HN (25-10-2011), musstol (25-10-2011), nongdancoi (27-10-2011)

  13. #40
    Phát ngôn viên eMông Group eMông's Avatar
    Ngày tham gia
    Jul 2010
    Bài viết
    3,138
    Thanks
    1,066
    Thanked 3,375 Times in 1,082 Posts

    Phình to lên rồi... tái cấu trúc


    (TT&VH Cuối tuần) - Tuần vừa rồi, lại thêm đòn nữa đánh vào ý chí đi xe bus của người dân sau màn lái, phụ xe bắt khách quỳ lạy mới mở cửa. Câu chuyện thay đổi giờ đi học đi làm cho đỡ tắc đường ở Hà Nội nhanh chóng đi vào… lộ trình, có nghĩa là chẳng biết khi nào thì thực hiện. Ngành giao thông quả thật khó khăn khi phải đổ lỗi, đầu tiên là phương tiện, hết ô tô, sang xe máy, rồi xe máy quay lại ô tô… Giờ đến lượt công chức chịu trách nhiệm trong giờ cao điểm. Đúng thôi, ai bảo cứ đi ra đường…!

    Nếu người ta bớt xây những chung cư, những văn phòng, những trung tâm thương mại cao ngất ngưởng trong những con phố nhỏ xinh ở Thủ đô, thì có lẽ đỡ tắc hơn nhiều. Điều ấy, ai cũng biết mà chẳng thấy ai nói ra. Lúc cấp giấy phép xây nhà cao tầng, có ai tính diện tích thiết kế một nhà hầm để ô tô, xe máy ở dưới chỉ đủ cho một phần rất ít người có xe được gửi đâu. Thế là vỉa hè thành chỗ đỗ xe. Lòng đường thành nơi để xe. Cái bụng của đô thị phình to quá cỡ vì chứa bao nhiêu người. Giảm tắc ấy à? Camera nghĩ phải đưa dân Hà Nội lên núi tất, may ra…

    Nhưng làm gì có chuyện dân Thủ đô đi đâu. Chỉ có dân Thủ đô đông thêm thôi. Này nhé, Hà Nội vừa tuyên bố sẽ không nói không với đại học dân lập, riêng điều này đủ khiến công chức Hà Nội những năm tới đông lên rất, rất nhiều nữa. Nam Định, trước đấy là Đà Nẵng, rồi sẽ thêm địa phương khác, đã tuyên bố rằng họ cần người làm việc thật sự chứ không phải người chỉ có bằng đại học. Mở ngoặc nói riêng là về chuyện này, địa phương nào tuyên bố thế cũng sai. Hơn 11 năm trời, địa phương nào chẳng mở ra vô số trường đại học. Từ năm 1998-2009 đã có 312 ĐH, CĐ được thành lập, nâng cấp, cả nước giờ có đến 412 ĐH, CĐ, trong đó 77 trường ngoài công lập. Với hơn 1,7 triệu sinh viên, quy mô đào tạo năm 2008-2009 tăng gấp 13 lần năm 1987. Hiện, 40/63 tỉnh thành có trường đại học, 60 địa phương có trường cao đẳng. Sinh viên ra đi làm ở đâu chứ? Cái trường to đùng trên đường đi Nam Định, rộng đến mức làm trường đua ngựa được, cửa sổ thì muốn đếm phải nghỉ phép năm mới đếm hết, có vẻ như không có học sinh nhưng vẫn đang tồn tại đấy thôi. Hệ giáo dục đại học cứ phình to lên, giờ lại bảo không nhận sinh viên dân lập, bất công quá!

    Nhưng Camera nghĩ, chẳng phải lo lắng nhiều. Phình to lên đâu chỉ đô thị, hệ đại học mà còn nhiều lĩnh vực nữa, chẳng hạn ngân hàng. Có dạo xin giấy phép mở ngân hàng không khó lắm, nên nước mình cũng rất lắm ngân hàng. Giờ ngân hàng tái cấu trúc rồi, các ngành khác cũng thế thôi… Cứ như các bà các cô đi giảm béo, chót phình to thì tái cấu trúc. Tất nhiên là hao tổn nhiều mặt, nhưng đành!


    Camera


+ Trả lời Chủ đề

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình