Xin chia sẻ với nhà mình một vài hình ảnh trong chuyến nghỉ dưỡng ở Nam Du của chi hội eMông miền Nam dịp Noel vừa rồi.
(Vì đây ko phải là chuyến đi bằng xe đạp nên ko đưa vào Đã đi, đã đến, đã về. Băn khoăn mãi chẳng biết pót vào đâu cho đúng, thôi thì coi như là khoe ảnh xấu vậy )
Đến Nam Du trái mùa nên biển thì động, trời thì ko trong, màu trời màu nước chẳng được đẹp như mô tả bằng lời và bằng ảnh của những người đi trước, nhưng được cái những thuyền những ghe dù cũ kỹ vẫn đầy màu sắc:
Đến 9 rưỡi sáng, gần đến giờ chạy của tàu chợ, chúng tôi phải quyết định chọn lấy một phương án. Tính đi tính lại, thôi thì thà vô vị trên biển còn hơn là lỡ tàu và phải nghỉ làm thêm một ngày (cá nhân tôi thì là vì đã nghỉ làm đi chơi quá nhiều); với lại trên đường về Rạch Giá, chúng tôi có thể hỏi mọi người trên tàu thông tin tàu bè, biết đâu vẫn có thể tranh thủ lượn Hòn Tre một vòng.
Nghĩ là làm, chúng tôi nhanh chóng về nhà trọ thu dọn đồ, trả phòng, ra cầu cảng và lên tàu (chẳng thấy ai hỏi vé hay đòi thu tiền cả). Nắng đã bắt đầu gắt, gió thì mạnh như muốn thổi bay những người dám đứng trên boong tàu. Chúng tôi bảo nhau lần mò vào ngồi ghé trong buồng lái, ai ngờ dân tình ai cũng nghĩ như chúng tôi - buồng lái la liệt đàn bà người già con trẻ. Thu xếp mãi cũng đặt được cái thân xuống sàn nhà, và tôi ngồi ngay cạnh chàng/nàng??? ca sỹ "số gì đây" đêm hôm trước. Sợ quá chẳng dám nằm.
Thế rồi tàu chạy. Thế rồi chúng tôi chẳng còn biết gì nữa. Gió to, sóng lớn, biển động mạnh. Tàu bị nhồi lắc dữ dội. Phương bị say sóng một cách khốn khổ. Còn tôi phải cố gắng dỗ mình ngủ để tránh rơi vào tình trạng tương tự như Phương. Cứ vật vã như thế chừng 3-4 tiếng đồng hồ.
Chúng tôi chỉ tỉnh táo lại một chút khi tàu đến gần Hòn Tre và mấy người đàn bà trong buồng lái bắt đầu xôn xao lên. Hỏi vội mọi người xung quanh thì biết rằng 4h30 chiều sẽ có tàu cao tốc mini chạy từ Hòn Tre về Rạch Giá. Như chết đuối vớ được cọc, chẳng cần suy nghĩ lấy một giây, chúng tôi quyết định rời tàu để ghé vào Hòn Tre.
Đón chúng tôi từ tàu chợ và đưa vào đảo là con thuyền nhỏ bé rách rưới này:
Vé tàu chợ Củ Tron - Hòn Tre là 165k/người. Vé thuyền vào Hòn Tre có mỗi 10k/người. Thuyền thì bé, người thì đông. Ngồi trên thuyền chỉ sợ bị sóng đánh văng xuống nước.
Nhưng cuối cùng, hóa ra quyết định tạt ngang tạt ngửa vào Hòn Tre lại là một quyết định sáng suốt.
Nói là sáng suốt ko phải bởi vì Hòn Tre có điểm gì hấp dẫn đặc biệt. Là một hòn đảo nhỏ - trung tâm hành chính của huyện đảo, Hòn Tre nhà cửa đông vui tấp nập hơn, khách sạn nhà nghỉ đủ cả, đường sá đẹp đẽ quang quẻ hơn, mà hàng quán cũng sẵn hơn. Hòn Tre lại chỉ cách Rạch Giá chừng gần 1 tiếng chạy tàu cao tốc (loại mini). Tàu tuyến Hòn Tre - Rạch Giá và ngược lại lại rất sẵn, mỗi ngày có đến cả chục chuyến từ sáng đến chiều. Con đường vòng quanh đảo Hòn Tre khá đẹp, dài chừng 4-5km, cũng có lên dốc xuống dốc, nhưng chỉ tí chút thôi. Trên con đường đó lại có khá nhiều điểm có thể dừng lại tham quan, ngắm nghía, ngồi nghỉ ngơi ăn uống bơi lội....
Nói túm lại, đối với hội thích đạp xe ở SG thì Hòn Tre có thể là một địa điểm vừa vặn để đi chơi 2 ngày cuối tuần.
Con đường khép một vòng quanh đảo - chúng tôi lên đảo lúc 2h chiều, thuê 2 anh xe ôm chở 2 đứa đi một vòng xuất phát từ cầu cảng, rồi lại quay về cầu cảng để đón tàu về đất liền lúc 4h30:
Ngồi trên xe máy, chỉ nghĩ đến cảnh mang xe đạp ra đây thênh thang đạp xe giữa rừng núi, sóng gió, biển cả mà đã thấy trong lòng hoan hỉ vô cùng.
Dọc đường, chúng tôi ghé vào Dinh Ông Nam Hải thắp hương, cầu cho chuyến đi tiếp tục được bình yên.
Qua Dinh Ông Nam Hải một đoạn thì đến Đá Bia:
Rồi đến mũi đuôi rùa (Hòn Tre còn được gọi là Đảo Rùa, vì nhìn từ cảng Rạch Giá ra thì hình dáng hòn đảo trông giống một con rùa, và đây là cái đuôi con rùa đó):
Tiếp nữa là đến bãi Chén 1 và chúng tôi dừng lại bắn nhau:
Gọi là bãi Chén (hình như) là vì ở bãi biển này có rất nhiều hòn đá lớn có hình dáng như cái bát (chén ăn cơm) úp. Đây cũng là điểm có dịch vụ ăn uống, nghỉ ngơi đầu tiên trên con đường quanh đảo. Theo lời của mấy anh xe ôm kiêm hướng dẫn viên tận tình, vào mùa nam (tức là ko phải mùa thổi là thời điểm chúng tôi ra đảo), nước ở đây khá trong và sạch, đủ để bơi lội. Dân Rạch Giá cũng hay ra đây, ăn hải sản, mắc võng nằm ngắm biển, nghỉ ngơi thư giãn và dịp cuối tuần.
Ở đây có một chiếc cầu hết sức ọp ẹp mà cũng hết sức thơ mộng