https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.n...65910707_o.jpg
E… hèm!
Xét về tứ khoái, thì ở phố dân tình đã bàn tán loạn về ăn, về ngủ, về cả đụ rồi (hoặc là bàn kín nên các bạn chả biết) nên giờ tôi muốn nói về đệ tứ khoái ở phố.
Phố tôi bé tí, nằm nép cạnh phố Phùng Hưng to và dài, lại là một cái phố ngách nối từ chợ Hàng Da ra phố to, nên nhiều khi mọi người còn nghĩ nó là một cái ngõ thì đúng hơn. Trộm vía từ hai chục năm trước đã có kế hoạch xóa xí bệt ở khu Hoàn Kiếm, nên phố tôi và những khu phố bên cạnh chả còn cái nhà xí đầy giai thoại đó. Ngõ nhà tôi thì đi trước thời đại cả chục năm, từ đầu những năm 80 cơ. Chả là chú Đạt nhà trong ngõ, giàu phải nói là nhất phường, vào năm tôi nghỉ hè lớp một lên lớp hai, chú họp cả xóm lại đưa ra một quyết định mang tính cách mạng: Xóa bỏ cái xí bệt và xây 5 hộ 5 căn xí tự hoại hiện đại. Chi phí thì chú chịu ½, số còn lại thì 4 hộ chia nhau chịu. Để đảm bảo công bằng, sau đó tất cả sẽ rút thăm vị trí căn nhà sau của mình, kể cả chú, không có ngoại lệ, vì có căn to, căn bé, căn gần cửa, căn sâu…
Nhắc lại, phải nói nó vẫn là một kỳ tích. Tôi phải nói là kỳ tích bởi có lẽ ngoài ngõ nhà tôi, thì may ra có các cơ quan mới có xí tự hoại. Nói không ngoa, trong tháng đầu tiên ngõ nhà tôi lần lượt tiếp đón bà con cả phường, thậm chí cả phường bên cạnh sang tham quan. “Sạch và mát như cái phòng khách!”, “To thế, ị cũng thích!”, “Thoáng đãng và không mùi, chả khác gì phòng ngủ!”… Ôi trời, chả còn gì không được mang ra so với cái nhà xí mới xây.
Việc xây công trình cách mạng này diễn ra trong 1 tuần, và hoàn thành xong 1 tuần mới đưa vào sử dụng được, trong 2 tuần đó, chúng tôi 5 hộ tùy nghi di tản. Tất nhiên, vị trí tản cư ưa thích là chợ Hàng Da gần đó. Gọi là gần, thì nó cũng cách ngõ nhà tôi cả trăm mét. Thi thoảng, lại có người ở ngõ nhà tôi mặt mũi đăm chiêu, tay cầm tờ báo bước đi từ từ nhưng thiếu nét khoan thai, tiến về phía cổng chợ. Chả hiểu trong thời gian đó nhân khẩu của ngõ tôi có ai đọc Thủy Hử đến chương nói về Tào Tháo hay không, chứ bị lão đó rượt mà chạy ra tới chợ thì chắc… Rồi cái đận đó cũng qua, chúng tôi được hưởng đệ tứ khoái ở cái nhà xí được cả phường mơ ước.
Nhưng không “có bát sứ tình phụ bát đàn”, một thời xí bệt hai ngăn lưu lại ấn tượng không thể nào quên. Tới giờ, bao nhiêu sự việc trong đời tôi cũng quên phần lớn, nhưng kỷ niệm về cái nhà xí ẩm thấp, tối tăm leo lét cái đèn dây tóc đỏ vẫn chễm chệ trong tâm trí tôi rõ mồn một.
Ngõ có 5 hộ với khoảng hơn 30 nhân khẩu, có 4 viên gạch để trên hai cái lỗ trong trên nóc một cái bể hình vuông có bậc tam cấp bước lên. Nó ẩm ướt, bẩn thỉu, tối tăm và… nguy hiểm nên mãi tới khi lên lớp 1 tôi mới được bố mẹ dẫn vào thay cho việc chổng mông ngoài ngõ. Nhiều khi ngồi trong nhà vệ sinh sạch sẽ bóng loáng thơm tho để mà lướt FB hay chơi game chat chit, tôi lại nhớ cái căn phòng nhỏ không có góc nào sạch sẽ chứa đầy gián bay tung tóe đó… Ngày đầu mẹ dẫn tôi vào, tôi không giấu nổi… hồi hộp và sợ. Sau khi mẹ quyết định việc chổng mông ngoài ngõ là quá bất lịch sự, tôi phải làm quen với việc dò dẫm đi qua cánh cửa xám xịt mục nát chưa từng đóng mở được đó. Hic, chả hiểu đệ tứ khoái là cái gì, chứ nó phải là đệ nhất cực khổ và sợ hãi. Nhiều khi mơ ước của tôi chỉ là ị đánh phẹt một tràng trúng lỗ rồi mau chóng chui ra thôi. Trời ơi là cùng cực khổ đau khi mẹ mua cho rổ ổi, ngon tứa nước miếng cứ thế là gặm, để hôm sau ngồi vặn vẹo mà ngắm nhìn những con gián lột trắng toát lò dò đi lại quanh mình. Tôi cứ nghĩ tôi mà làm cách mạng, chỉ cần bắt được tôi rồi bắt ngồi chỗ này chừng 30’, thì xin lạy hương hồn ông cha đầy tinh thần bất khuất, con xin khai sạch ra để mà thoát khỏi cái chốn này. Những lúc đó, tôi căm thù làm sao mấy cái quả ổi!
Luật bất thành văn, có cái luật này bởi cái bóng đèn ở đó ngoài việc sáng khi có người bật, thì thi thoảng, nó cũng tắt cho vui, hoặc điện đóm thời đó đâu có ổ định lúc mất thì là chính, có là phụ, nên trong đó tối mịt mù, cái luật khi vào tới cửa e hèm một cái, ai cũng biết. Nên tuy phòng có 2 lỗ cơ mà vẫn thấy có lúc có người đi lại ngoài sân tay cầm tờ báo nắm chặt trong tay như Trần Quốc Toản bóp cam, mắt nhìn lên trời mặt mũi đăng chiêu như xót xa cho nhân thế. Ấy là người lớn, chứ như tôi, cứ e hèm, rồi ngắm trời chịu không có thấu, là tôi xô vào, bất cần bên kia là ai, ông Phi trên gác, chú Đạt hay… chị Diệp. Phải nói là do biết vậy là sai trái, nhất là hôm chị Diệp cứ ú ớ khi tôi e hèm xong chạy xộc vào, cho dù chị e hèm cả chục cái ầm ĩ, nên tôi lần nào cũng không nhìn người cùng hưởng đệ tứ khoái cùng mình thế nào. Chị Diệp hồi tôi 6-7 tuổi mới 17-18 gì đó nên ngẫm lại, cũng thấy tội ghê. Nhưng xin thề là do biết lỗi là một, mà do trẻ con bé tí chả biết gì là hai, nên tôi chưa một lần dám nhìn chị khi vào đi ị cùng. Chắc cũng vì thế nên chị cũng bỏ quá cho cái lỗi e hèm của tôi. Một thời trẻ thơ trong vắt…
Giờ thì có kể ra cũng chả đứa nhỏ nào tin có một thời như vậy, nhưng nó đã vậy và như vậy khá lâu. Duy có một điều tới bây giờ tôi vẫn thắc mắc thầm là trong 2 tuần cách mạng chuyển đổi nhà xí ấy, mọi người lớn làm thế nào để giải quyết vụ việc đệ tứ khoái vào đêm hôm nhỉ? Nhà ai cũng bé như lỗ mũi mà dăm bảy người ở chung, chợ Hàng Da thì đêm đóng cửa đồng nghĩa với việc vào đó đi vệ sinh là không thể. Tôi thì trẻ con chạy vút ra đường tàu ngồi nghe gió vi vút mà đệ tứ khoái, người lớn thì sao nhỉ?
Thôi thì cứ coi đó là một bí mật không lời giải, một bí mật chả bao giờ quay lại như tuổi thơ của tôi một thời Hà Nội còn trong vắt…