Và rồi...
Vỡ oà và choáng ngợp. Và có lẽ, chẳng cần phải nói gì nhiều. Chúng tôi, những con người ăn ở hiền lành, dễ thương nhất quả đất đã được hưởng những gì xứng đáng. Cứ xem ảnh trời xanh mây trắng dưới chân kia thì biết, cứ nhìn nụ cười rạng rỡ của chúng tôi thì biết! Chính tôi cũng ngạc nhiên với chính mình, hoá ra, mình có thể cười như thế. Cảm ơn em Linh chip bom đã không quên mang theo thỏi son để chị sáng như chưa bao giờ được sáng. Linh chip cười rõ là yêu. Cảm ơn chửa tour đã lên cơn, cảm ơn lái phụ kiêm photographer, *we made these memories for ourselves, where your eyes are never closing, hearts are never broken, and times are forever frozen still...*
https://scontent.fhan4-1.fna.fbcdn.n...be&oe=5AA43CB9
https://scontent.fhan4-1.fna.fbcdn.n...07&oe=5AA2768A
https://scontent.fhan4-1.fna.fbcdn.n...63&oe=5AA54449