https://scontent-sjc2-1.xx.fbcdn.net...06654425_o.jpg
Hồn phố
Hiện nay, bạn cứ ra đường gặp 10 người thì có 5 người dưới 35 tuổi, một xã hội trẻ và năng động vô cùng.
Tôi chơi vơi ở khúc giữa, chưa đủ già để kề cà kể chuyện nhưng lại quá tuổi trẻ để ngu ngơ khi nhắc về phố. Tuổi tôi, cũng dính được cái cảnh nửa đêm mắt nhắm mắt mở ra xếp hàng mua gạo cho mẹ, tranh thủ trẻ con để quay vòng mua nhiều suất vải phin trắng ở Bách hóa 12 Bờ Hồ, hay thi thoảng lại nghĩ đến cô Tấm khi mẹ tạo điều kiện ra cho một bài tập kiên nhẫn, nhặt mọt gạo khỏi rá gạo mậu dịch đầy sạn!
Kể ra thì tôi chơi, quan hệ với toàn người trẻ tuổi, sôi nổi, năng động và nhiệt huyết vô cùng, cơ mà có thể do tuổi tác thực và nhiễm cái khí trầm lắng của phố ngày xưa, mà thi thoảng tôi cứ tách ra, kéo mình ra khỏi cái cuộc sống đang trôi ồ ồ kia để mà ngồi gặm nhấm quá khứ, nhâm nhi từng ngụm nhỏ cái thời trong vắt ngày xưa.
Những lúc như vậy tôi thường lang thang phố, thả bước vô định và vô thức, mắt nhìn trệu trạo qua lổn nhổn phố ngày nay mà hồi tưởng ngày xưa. Tôi thường đi chậm, nhìn chậm, gần như là tận lực tư duy lại nơi ngày những ngày xưa ấy nó như thế nào, như thể là một kẻ lạc trong rừng hàng nghìn ngày phải tập nói một mình kẻo quên cả tiếng người ấy. Tôi sợ mình quên mất ngày xưa, quên mất cái ngọt ngào, cái êm ái, cái lãng mạn mà tôi vẫn dựa vào mỗi khi cuộc sống mới nó đi quá xa những gì tôi tưởng tượng… Trong những lần đi như vậy, lần nào tôi cũng gặp những gương mặt cũ, cũ đúng nghĩa đen luôn. Cô bán bánh mì góc Yên Thái hơn ba chục năm trước trẻ măng, giờ chắc đã lên bà, vẫn ngồi đấy bán; bố thằng Hoàng Phương bạn tôi nhà góc Đường Thành giao với Hàng Bông tôi thường thuê truyện giờ đã già rồi, cửa hàng truyện bỏ từ bao giờ đang lúi húi rửa xe cho thằng con trai; hàng xôi thịt góc Hàng Điếu – Bát Đàn vẫn cô chủ cũ, vẫn chỉ bán từ chiều muộn đến tối; ngược lại với hàng bún dọc mùng cực ngon vỉa hè Lương Văn Can chỉ bán sáng sớm đến 9h…
Con người thì cũ đi, con phố thì mới lại. Nhiều con phố hầu như chả còn gì của ngày xưa, chắc cũng chỉ có mình tôi lang thang cố tìm lại đúng vết chân ngày cũ của mình mà ướm bàn chân có chút phong trần vào lại đó, mong gạn ra được chút gì của xưa cũ, để mà gìn giữ kẻo quên cả tiếng người!
Tôi thường hay dành buổi chiều nào đó rỗi ngồi bên hồ Gươm. Ngày trẻ tôi thường hay ngồi cái ghế đá hướng ra hồ, đối diện với Bưu điện Bờ Hồ, nhìn vào tán cây rũ xuống nước, kín như một mái nhà. Nhiều khi mưa nhỏ nửa ngày chưa ướt, lớn hơn chút tôi tịnh tiến dần về Tháp Bút, tôi ngồi chỗ mấy cái ghế giữa hàng liễu nhìn thẳng ra Tháp Rùa, giờ thì tôi chọn đôi ghế giả gỗ đối diện con ngáo ộp Ủy ban đang kiểu như tay dao tay nĩa chén thịt hồ Gươm. Góc này có tầm nhìn đẹp, góc chụp ảnh tốt cả sáng trưa chiều tối và đặc biệt lãng mạn khi mùa lá rụng. Chắc do cũng chớm già rồi…
Tôi học phổ thông ở trường Trần Phú, quãng đường từ chợ Hàng Da đến Nhà hát Lớn tôi đã đi 3 năm trời, lần nào cũng qua hồ Gươm, hơn 5 năm sáng nào cũng chạy vòng quanh hồ, nhiều gương mặt cũng ghi dấu ở đây, nhưng giờ không còn nữa. Cô lai đen với mấy đứa con đen xì tóc xoăn tít hay buôn bán vặt góc gần bến tầu điện cũ giờ chỉ còn trong ký ức tôi, giống như bà cụ bán hàng rong ôm cái mẹt đầy những bỏng, khế xào, ô mai, bánh kẹo hấp dẫn mấy đứa chúng tôi ngày xưa ở phía gần quán Lục Thủy bây giờ chắc cũng đã ra người thiên cổ, cô gái có cặp đùi trắng muốt mà mỗi sáng tôi vẫn chọn chạy phía sau cô nhà ở Cầu Gỗ cũng đôi ba mươi năm rồi tôi không gặp nữa… đời bể dâu có ở mọi nơi.
Có những cụ già tập thể dục bên hồ cũng mới nhập cư Hà Nội vài năm, họ và những người qua đây chắc chả thể hiểu được cái thằng nhỏ con này lâu lâu lại thấy ngồi đồng một chỗ, ánh mắt xa xăm ngắm tận ngày xưa để làm gì.
Hiện nay, ra đường liệu có mấy người còn quan tâm hồn phố, có mấy người biết để yêu quý ngày xưa?
May mà tôi vẫn còn giữ được chút Hà Nội cho mình…
Ờ! Vẫn còn may chán!
(Hà Nội, 20.04.2015)