https://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.n...62540769_o.jpg
Chuyện phố tôi (7)
Ông Huân “sứt”
Hồi đầu những năm 90, tôi với thằng Trường và thằng Tùng bạn học thường không bỏ qua cái hộ chợ Giảng Võ nào. Tôi thì cứ mê mải những hình ảnh về những chiếc ô tô. Tất nhiên, hồi đó làm gì có lắm xe ô tô và cũng tất nhiên hồi đó xe xấu hơn bây giờ nhiều. Nhưng với thằng nhỏ 16 – 17 tuổi, thời đó, thì quả thật nó quá là long lanh, quá là đáng mơ ước. Tôi không chỉ nhủ thầm mà còn nói ra cho hai thằng bạn biết rằng kiểu gì mười năm nữa cũng lái được xe, cũng có ô tô đi…
Giờ thì đã hai mươi mấy năm từ cái hồi đó rồi, tóm lại là xe tôi lái hàng chục loại rồi, nhưng cái xe của tôi thì vẫn chưa cái nào được mọi người gọi là ô tô, vì đơn giản tôi vẫn chưa mua được ô tô. Nhưng với gần 20 năm biết lái xe, thì số “giờ bay” của tôi ở phố chắc chỉ kém mỗi ông Huân “sứt” cắt tóc. Phải nói là về nghề cắt tóc thì ông thua xa lão “tia la ze” đầu phố, nhưng ông vẫn có một lượng khách quen đáng kể vì giọng nói trầm ấm và kho chuyện thú vị của cuộc sống gần 40 năm lái xe đường dài. Mỗi tháng một lần, sau gần mười năm, mỗi lần một chuyện, thì giờ tôi đã hiểu rõ nhiều câu hỏi ngày xưa vẫn rất tò mò muốn biết.
Thứ nhất, vợ ông Huân “sứt” rất xinh và trẻ. Mà rõ là trẻ so với ông ấy. Để dễ hình dung, ông Huân về hưu dăm năm rồi, còn cô Liên thì năm tới mới về hưu, hai người cách nhau dễ đến hơn một giáp. Thứ nữa, là cô Liên hiện là phó giám đốc một công ty Kinh doanh nhà Hà Nội, còn thời điểm ông Huân về hưu, ông ấy vẫn là lái xe. Tôi còn nhớ hồi 16-17 tuổi, cô Liên lúc đó mới khoảng 30, một con. Mỗi sáng cô đi làm, mà cô luôn mặc cái áo sơ mi trắng muốt, tóc mượt mà gọn gàng, đạp xe đèo con bé Tâm phía sau, cạp lồng cơm ở giỏ, chạy dọc phố về phía chợ Hàng Da, thì cả cái hàng bún cô Trinh yên ả hẳn, vì ai cũng ngoái cổ ra nhìn theo tới khuất cái bóng áo trắng mới thôi, quay vào ăn tiếp. Tất nhiên, những câu chuyện đang nói dở sẽ chuyển qua đề tài khác, vì chắc ai cũng quên tiệt lúc nãy mình đang nói gì. Hồi đó thanh niên còn ngố rừng lắm, tôi cũng vậy, nhưng sáng nào cũng muốn nhìn thấy cô đi làm qua rồi mới làm gì thì làm. Bây giờ sau hàng chục năm chụp ảnh, gặp hàng trăm cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng chưa một lần tôi thấy cảm giác nào như cảm giác nhìn cô Liên ngày đó…
Ông Huân “sứt” hay chuyện lắm, cao lớn, trắng trẻo, bàn tay nhỏ nhắn, thư sinh, giọng nói trầm ấm, cuốn hút. Hồi nhỏ ít gặp ông vì ông đi lái xe suốt, nên giờ chỉ nhìn vào hiện tại, tôi nghĩ chắc ngày trước ông cũng đẹp ngất ngư. “Tao biết thừa hàng phố chê tao ăn bám vợ, nhưng nói thật với mày nhé, tao tháng nào cũng đưa tiền về cho vợ suốt mấy chục năm nay. Kể cả về hưu, tao cũng đưa cả cho vợ lương hưu, tiền cắt tóc thừa cho tao vui thú tuổi già rồi…” Ông kể ngay khi lần đầu tôi ngồi xuống ghế cắt tóc. Cũng có thể vì thế, mà tôi bỏ ông “tia la ze” để chuyển sang cắt tóc chỗ ông. Tôi hám nghe chuyện lắm, lại cũng tò mò về thân thế cuộc sống mọi người.
Ngày còn trẻ, ông Huân yêu cũng nhiều vì cao to đẹp trai, hơn nữa làm lái xe chở nông thổ sản thời bao cấp, thì tiền bạc đồ ăn thức uống rủng rỉnh lắm, nên “gái hồi đó theo tao như ruồi thấy mật”. Cái này thì tôi tưởng tượng ra được, vì ngay thời bây giờ, anh nào cao to đẹp trai lại lắm tiền sẵn đồ ăn thì có mà đuổi không hết các em bám theo ấy chứ. “Nhưng nhà chẳng còn ai, mà tao cũng hay trên đường suốt, nên cứ yêu vung vít mà tịnh không lần nào nghĩ tới chuyện lấy một cô nào nhé, lạ lắm” – ông cười khục khục trong cổ. “Cái Liên…” ông này lạ là luôn gọi vợ bằng cách đó “… hồi đó cũng xinh, nhưng thật sự là tao không để ý, vì tính tao không thích những đứa đoan trang, trông ngây ngấy là!”
Chuyện tình của ông lâm ly thật sự, tôi nghe chăm chú lắm, tưởng như được xem một bộ phim cổ điển diễm tình luôn. Cô Liên vào làm thủ kho chỗ ông làm khi mới học xong trung cấp, trẻ măng. Xinh xắn, nhỏ nhắn và đoan trang. Hồi đó tất cả đám trai tráng làm cùng đều mê mệt, trừ ông Huân “sứt” (hồi đó ông chưa sứt nhé, chứ sứt rồi thì chắc mọi chuyện đã khác!). Mà vì một lý do kỳ lạ là “không thích gái đoan trang”. Tất nhiên, một cô cái thông minh như cô Liên hồi đó chắc cũng biết điều này, thế nhưng thói đời ghét của nào trời trao của ấy, hai người lại bị số phận gắn vào nhau. Người đi theo hàng để bàn giao cùng xe ông lại bị ốm nặng, cả công ty có mỗi kho cô Liên là có 2 người vì cô mới về, nên tất nhiên cô phải đi cùng xe ông để giao nhận hàng…
“Tao với nó…” (hết “cái” lại “nó”, ông này có cách gọi vợ hay thật là hay luôn) “… đi cùng nhau mỗi ngày 1 chuyến Hà Nội – Hải Phòng nhưng dễ phải hàng chục ngày chả thèm nói chuyện với nhau nửa chữ. Gớm, tưởng ta đây lắm hả, tao hồi đó gái đầy, nên cũng chả thèm quan tâm chăm sóc nó làm gì. Đến bữa tao ăn việc tao nó ăn việc nó, tới nơi giao nhận tao nằm ngủ đợi xong thì dậy lái xe về. Đấy là thời gian chán nhất khi tao đi lái xe, vì lúc nào ngồi xe cũng như ngồi xe đám ma, có người đi cùng mà như không. Thế rồi hơn chục ngày sau, tao cũng… hay nhìn nó vì cái mùi bồ kết ở tóc nó cũng như nó lại còn để xõa tóc bay tung tóe, thi thoảng lại vuốt vuốt. Mà thế chó nào cả tháng đi cùng nhau lại thấy nó cũng… xinh xinh mới sợ chứ, thế là yêu thế là lấy thôi, đơn giản toẹt!” Ông nói chuyện nghe cứ như kiểu bóc củ khoai ăn, dễ dàng và đơn giản thế cơ chứ. Tất nhiên nếu chuyện có vậy thì chả có gì hay ho diễm lệ cả, mà là do cái tính hay liên tưởng, tò mò của tôi mà tôi mới biết nguyên nhân sâu xa của mối tính này.
Chả là ngày xưa sách truyện cũng ít, quyển nguyệt san Văn nghệ Quân đội dày cộp với vô vàn thông tin, truyện ngắn, truyện dài rất đáng để đọc. Cô Liên cũng hay làm thơ, hay viết bài cộng tác với báo, nên tháng nào cũng có. Hàng phố, nên cô đọc xong bao giờ cũng cho mọi người mượn, tôi cũng nằm trong đám người được “thơm lây” từ cô. Tới một hôm, tôi đọc một câu chuyện ngắn dưới đề tên tác giả là cô, và liên tưởng câu chuyện của ông Huân, thì hóa ra như thế này…
Cô cũng ghét lão Huân lắm, còn tức tối một phần vì dù gì cô biết mình đẹp, thanh niên trong công ty theo đuổi ghê lắm mà lão lái xe này cứ lờ đi, cứ như cô chả tồn tại trên đời. Cô nhủ thầm là có ở giá cũng chả bao giờ lấy loại đàn ông chơi bời mà lại khinh người như thế… Tất nhiên ngồi cùng xe, nhưng cô cũng chả hơi đâu nhìn hay nói chuyện với lão, việc ai nấy làm thôi. Nhưng với sự nhạy cảm của người con gái, ngay từ buổi đầu, cô thấy lão rất hay nhìn trộm cô, lạ ở chỗ là ngay cả khi đường đông lão cũng hay nhìn trộm cô lắm. Cô nghĩ là nhìn trộm vì lão chỉ nhìn liếc thoáng 1 cái là ngoảng đi ngay, chứ chả bao giờ dám nhìn thẳng hay nhìn lâu. Ban đầu cô cũng kệ. Nhưng rồi ngày nào cũng thế, chuyến nào cũng thế, cô cũng… sao động, lại nghĩ có khi lão này thích mình nhưng ra vẻ thế thôi. Bất giác, cô cũng chăm chút hơn khi đi giao hàng. Sáng nào cũng dậy sớm gội đầu bồ kết, quần áo là lượt thẳng thớm, còn bôi cả tí son nữa. Thỉnh thoảng, khi lão quay sang nhìn cô lại vuốt tóc, lại như vô tình làm đỏm để lão thấy. Tất nhiên, lão cũng có để ý hơn, ánh nhìn có lúc cũng lâu hơn… Cho đến một hôm… “Tránh ra, vuốt vuốt cái gì lắm thế, đâm mẹ nó vào người ta bây giờ, lui ra cho tao nhìn gương!”. Cô choáng váng bật khóc…
Sau đó lão có vẻ biết lỗi, cứ năn nỉ xin lỗi, rồi săn đón cô khác hẳn. Cô cũng nguôi ngoai rồi… đổ lúc nào không hay, thế là nên vợ nên chồng. Có điều, cái cách cứ trang điểm làm dáng trước khi đi làm đã thành một cái nếp, khiến bao lâu nay cô vẫn hút bao ánh mắt nhìn mỗi khi ra cửa đi làm.
Sau này tôi vẫn đến cắt tóc chỗ ông Huân “sứt”, nhưng không phải để nghe chuyện của ông để tin, mà chỉ nghe chuyện của ông để mà làm vui, để cười thầm thôi. Hóa ra các ông đào hoa đều giống nhau cả ở cái tính nói phét, hay như thanh niên bây giờ gọi là “chém gió”. Sau này mua được ô tô, có chở mẫu đi đây đi đó chụp ảnh, tôi chắc cũng phải đuổi các em ra phía sau ngồi kẻo lại bị hiểu lầm thì chết!
Ấy thế mà tôi quen vợ tôi lần đầu trên xe taxi khi tôi làm tài xế, và tất nhiên vợ tôi ngồi ghế phụ…