PDA

View Full Version : BỎ phỐ lÊn rỪng - nhỮng cÂu chuyỆn chƯa kỂ...



Casper_HN
09-05-2023, 02:55 PM
https://lh3.googleusercontent.com/vziNUCDF6ziybiwu7fhd3JKxCYtyNNnEBXxmRu96-PAzf6YLH12hXg7JjWiYKLvSVp0In1Mxp99ao336yBPLJUNzhht IwTfT8AR2IH3uBq0ilB2DM7sDWpyeCJAI00MxXzab_XODWaEnr qOS59isUDiczthPOo8ql0mgQmysEhjsVBLGSCedca420EwOQSb BsL0AIh2NUsQPvBqCky_IIXpuYYlHfe7NBXlbXfLQR36TI42X9 jl8DhDEneuzhmeRV8vqQ0He0tZ9BL5F8JB-J1W52iWfP00Y2nZOAjgSKYcIt8Ibtx3sa4d73FYOUCE8vuN8Ul QArHpCSgZFHh6MKBhlpg0l4MucOyzS2RUljHLZF6n0EUOmekEu A2-goHpqbLo0mwp_CHzORJOaqP4zCMAjNRlctq4lsGs9bGVLU8rbj I5joYevgc1K2fQpY2vXagyUAmKipvPJmpj8UXKpwq4lEZkf_bg Zly4mkXhKCi2WFJ30jrI9sMb6NaCSsVseiqjDhCLeLNic3VYm9 lxjfZT0QeQkKHWtNT4jAsx1rXf4_-20VyUQyOtWAnMea07GaJxO03a1bq9rulHq-wyVT_lyhe-w95_PIVSe9jhVDGNhfP-Y-6txEKr8mHpOnfBXheHzInUb2BcRYybhVOqhA1qkvRDvzuYUZn_ 0LHzAma3D1EAGaQ5jpTVx5wvcbxd3ZH9_vj0ty3q8WB5wEcwRa 5X5L6zwH3Vcg4sy5G2KE0dQI19sVPD4hph_7EESnU5nLOMdHI-uDk99HlEksmaKhB2PqxuFcYKhq-fd31EbYxAaCeEA17WweZbJ-vjdoI49arciFk66sojT8Yn0jBP9j5ucVH_qz5gRYLokawiK5mf Sg6DLijzIGHimezvl_TG1-vhoh1SdgX3SC0lNjR4melFcSGo5EfupNJXFfmQ0Zcv6ejS0srn AanbGBSLsdReTuumCPV-jUBr541IcM9UmdXzkaBJyWBCScaYLg55VXsCs9OBhOfqcdw6yI FDSqNuseijpQKXna9Npz4XQOn8g8JXRaYyAV2_0oQgeBZy2ugs qIw5IPKtsfamiP-zz0GM=w711-h947-s-no?authuser=0

(P1)
Bắt đầu từ cuộc thủy chiến hoa gạo Đoan Nữ, tôi và Linga cùng mụ Mộc Miên lên phương án cho buổi SN tuổi 15 của eMông. Mụ Miên bảo có con đường 12km rất khó khăn, thậm chí dân thổ địa ở đây cũng chả bao giờ đi, tôi lập tức đồng ý con đường này, với sự điên rồ vốn có của eMông, thì khó khăn mới chính là thứ bọn này phải trải qua. Mụ gật gù, mặt có gì đó nham hiểm mà tôi cũng hơi chột dạ, nhưng tin tưởng một cô Huệ hiền lành nhút nhát, chắc không thể nào có gì gian xảo cả đâu... Nào ngờ, mụ này vốn đã trở thành một bà phù thủy với tài bùa chú khủng khiếp mà mãi sau này, tới tận chuyến đi eMông 15 tuổi chúng tôi mới biết, và nếm trải biết bao cực khổ, chi tiết thế nào sẽ từ từ nói sau...

Túm lại, Mộc Miên tuy già mới chơi, nhưng chơi rất chất, dám chơi dám chịu, với danh xưng chym sẻ phố, một lũ chym vừa vui vẻ hiền lành vừa khôn lanh và nghịch ngợm. Trong đầu tôi lập tức hiện ra câu Bỏ phố lên rừng, ám chỉ một người con của phố, một cánh chym sẻ nhỏ nhoi đã rời xa vùng đất bình yên quen thuộc, rời bỏ phố phường để lên rừng, lên kiếm tìm những bình yên ngọt ngào mà nó đã đánh mất khi còn trên phố. Vậy là banner "Bỏ phố lên rừng - Nậm Nghiệp 2023" kỷ niệm 15 năm eMông ra đời có sự trợ giúp nhiệt tình của nhà thiết kế lừng danh Thành Như Cờ

Trước ngày lên đường mấy hôm, con mèo yêu quý của nhà tôi bỏ đi mất, cả nhà buồn xỉu, tôi thức trắng mấy đêm ngồi ngóng camera chờ nó về... may mắn là cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng cơ thể thì quá đỗi trì trệ. Đêm hôm lên đường, tôi cũng thức trắng không ngủ chút nào, 3h sáng dậy đạp xe đến điểm hẹn, và cũng biết trước rằng mình sẽ lê lết ra sao trên cung đường ngày hôm sau.

Nhưng kệ, khởi hành đã là thành công, câu khẩu hiệu này của eMông đã trở thành câu nói bất hủ rồi, đi thôi...

Casper_HN
13-05-2023, 12:05 AM
BỎ PHỐ LÊN RỪNG - NHỮNG CÂU CHUYỆN CHƯA KỂ...

(p2)

https://scontent.fhan19-1.fna.fbcdn.net/v/t39.30808-6/346811959_1359759597917919_5767062991516082324_n.j pg?_nc_cat=106&ccb=1-7&_nc_sid=5cd70e&_nc_ohc=Tf1M7QFWhhkAX8oEcOk&_nc_ht=scontent.fhan19-1.fna&oh=00_AfC73myM5oX4SG8lmFQ-Y8ByonB0UpweZOnprI9xf7FimQ&oe=6462B602

Ngay khi cùng cả đoàn rời HomeStay Hương Rừng để lên đường, tôi đã biết rằng mình sẽ dừng lại giữa lưng chừng đèo để chụp ảnh hoàng hôn, vì trời trong vắt, mặt trời càng rực rỡ...

Bắt đầu là con dốc cao dựng đứng, gần cao bằng con dốc bắt đầu đường từ Mù lên Chế Tạo, chỉ khác là đường nhỏ hơn. Đạp một lúc thì tự nhủ chắc Mộc Miên đùa, chứ đường thế này thì đạp và dắt hơi đơn giản.

Nhưng mơ mộng chưa lâu thì bắt đầu hết đường bê tông, và dốc không hề giảm, có lẽ luôn ở mức >10%. Khởi hành lúc nắng nhất giờ chiều và sau nửa ngày vật vã trên ô tô, nhanh chóng tiêu hao sức lực của đội xe đạp. Đội đi bộ thì sau khoảng 1km đã bắt kịp và vượt qua đội xe đạp một cách quá dễ dàng. Bọn chúng lừ lừ vượt qua rồi ném lại cho lũ xe đạp những tiếng cười đầy ngạo mạn. Thôi được, bọn bay cứ ngạo mạn đi, vì chắc chắn bọn bay thắng rồi, nắng thế này, dốc thế này, đường xấu thế này thì dắt xe đạp còn khó nói gì đến đạp xe.

Không khí tuyệt vời ở đây cũng kỳ lạ, Ngoài nắng thì há mồm, nhưng chỉ cần một bóng cây thật nhỏ, thật mảnh khảnh thôi, là đã dịu mát lập tức. Đoàn xe đạp cứ đi từ bụi cây này đến bụi cây khác, và yên tâm cứ đến bóng mát là sẽ gặp đồng đội. À, lúc này là dắt full nhé. Đường toàn đá hộc và dốc >10%, cỡ VĐV địa hình chuyên nghiệp cũng khóc tiếng Mán ngay, chứ tầm bọn lèo phèo eMông thì không bàn tới.

Qua một bóng mát khoảng thứ 5 thứ 6 gì đó thì Linga dẫn tốp đầu đi mất. Tôi nói luôn với tốp sau là "đi chậm đến khi anh thấy góc chụp đẹp là dừng lại bắt mặt trời, vì đằng nào cũng không thể đến đích trước khi trời tối". Không hiểu vì yêu nghệ thuật hay cũng tụt pin rồi, mà bọn nó gật túi bụi...

Và sau đó như thế nào, thì ai cũng rõ, còn vài khúc chưa rõ sẽ kể tiếp sau...