PDA

View Full Version : Cùng anh trên những chặng đường



Na chín
17-08-2013, 09:14 AM
Hôm 12/8, anh up một bức ảnh trên FB, chụp em Serow của anh, có lẽ là vào lúc nghỉ chân trên đường trong chuyến phượt cuối cùng của anh trên thế gian này. Một người bạn comment trêu anh: “Bác Đăng khi đến trái đất rõ ràng mục đích là để cưỡi con sê râu đẹp nhất hành tinh này :v”. Và anh trả lời: “Hành tinh của các chú chán bỏ mẹ. Anh sắp té đơi”.

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2013.08.16%20%2816%29%20FB.jpg

Đó có vẻ là một điềm báo.

Mà thật ra, chẳng cần đến tận lúc ấy. Anh đã nói, đã chuẩn bị tinh thần cho mọi người từ lâu rất lâu rồi, chỉ là không phải ai cũng để ý, không phải ai cũng tin thôi. Như lần anh bảo em: “Chết lúc cơ thể đã kiệt quệ thì làm ma sẽ không thiêng, không phù hộ được người còn sống. Nên có lẽ anh sẽ tự tử lúc còn chưa quá yếu”. Hoặc như lần anh chia sẻ về sự sống và cái chết, về sự sống chết của bản thân anh, về những điều mà anh nghĩ là vong linh người chết mong muốn…

Anh đã chuẩn bị tinh thần cho em kỹ thế rồi, bây giờ chẳng có lý do gì để em khóc lóc, vật vã, đau đớn, xót xa. Chẳng có lý do gì để em phụ lòng tin của anh. Chẳng có lý do gì để em làm trái những điều anh mong muốn. Sau này, em hứa, sẽ làm đúng như lời anh nói, sẽ bớt nghĩ về anh, sẽ dần quên anh, sẽ chỉ tưởng nhớ về anh trong những dịp thật đặc biệt thôi. Anh biết là em sẽ làm được thế, vì giờ thì anh đã tin rằng em luôn luôn nói với anh chính xác những gì em nghĩ rồi, đúng không anh? Còn lúc này, như anh từng nói, anh vẫn đang cần được an ủi, được giao tiếp thật nhiều với mọi người qua ý nghĩ, thế nên cho phép em, anh nhé, được nghĩ về anh, về những chặng đường mình đã đi qua cùng nhau.

Na chín
17-08-2013, 09:19 AM
Lần đầu em gặp anh, chuyến đi đầu tiên em được đồng hành cùng anh là vào ngày 10/5/2008, khi eMông đi thiền viện Trúc Lâm. Hôm đó anh không đi xe đạp, và anh đã chụp rất nhiều ảnh cho mọi người bằng chiếc Canon 5D của anh. Đấy là lần đầu tiên em để ý và thấy một người thích chụp ảnh, có máy ảnh và phụ kiện xịn như vậy, lại chụp ảnh xấu (mọi người nhận xét vậy) như anh. “Xấu” thế này đây:

http://farm4.staticflickr.com/3056/2496840960_507d17c979_z.jpg

Cũng là lần đầu tiên em để ý và thấy một người thích làm nhiều trò nhí nhố khi được chụp như anh. Khi Hoàng chụp thì anh thế này:

http://farm3.staticflickr.com/2250/2496946726_19db2f9793_z.jpg

Trong ảnh của anh Linh thì anh đang thế này:

http://farm3.staticflickr.com/2005/2504128284_8951fce806_z.jpg

Còn Liên thì chụp được lúc anh đang thế này:

http://farm4.staticflickr.com/3169/2492304308_94f0c366d3_z.jpg

Anh cũng thích chộp được mọi người trong những lúc xấu xí nhất của họ nữa. Chẳng thế mà sau chuyến đi này, bác Cả đã đe “Sự hiện diện của bạn trong đoàn đi đợt tới, là sự bức xúc của mỗi thành viên chúng tôi. Ai gây thù chuốc oán nhiều thì ngẫm ra nhé”, để rồi anh toe toét “Là em chứ ai. Em xin nhận. Chuyến đi tới em xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình… tốt hơn bằng 5 bằng 10 lần trước. Các bác không cho đi thì em tỉa đằng sau em bùm đằng trước em quét chéo sườn em từ dưới đùn lên em từ trên bổ xuống đảm bảo chuyến đi sẽ là 1 cơn ác mộng cho từ già tới trẻ hè hè hè…”.

Na chín
17-08-2013, 09:23 AM
Em đang “đào mộ tô bích” đấy anh ạ. Nhờ thế, em được cười thật thoải mái, cười thực lòng. Không như ba ngày qua. Thế nghĩa là em đang làm đúng, anh nhỉ!

Forget Me Not
17-08-2013, 09:44 AM
Chị ơi, serow là con xe cuối cùng Bố em dùng để đưa em đi đấy :)
Em tin chị sẽ làm được những gì chị đã hứa với Bố em, vì hơn ai hết, chị biết đó là điều Bố em muốn, và là điều tốt cho Bố em, phải không chị !

Na chín
18-08-2013, 09:59 AM
Chuyến đi thứ hai – Kim Bôi 24/5/2008. Đi Kim Bôi đã trở thành chuyến đi truyền thống của eMông trong 2 năm sau đó. Sau này, eMông có nhiều chuyến đi còn ấn tượng hơn, nhưng đối với những Mông dân lớp đầu tiên, chuyến đi năm ấy là chuyến đi không thể nào quên.

11+4+1+1 thành viên và 15+2 phương tiện. 11 người với 10 xe đạp và 1 xe máy từ chuyến Tây Thiên lịch sử. 4 bạn mới tinh đạp xe và sau này đều gắn bó với eMông. 1 bạn gái đạp xe với eMông chỉ duy nhất lần đó. 1 ông Bụt hiện lên giữa đường cùng con Sonic để cứu hộ đoàn xe đạp trong chặng vượt dốc… Anh, như luôn luôn là vậy, đứng ở rìa ngoài trong những tấm ảnh tập thể:

http://farm4.staticflickr.com/3058/2618519122_91b0d7611b_z.jpg

Hình ảnh của anh mà mọi người chụp được trên đường trong chuyến Kim Bôi thường là thế này - đầu đội mũ tai bèo, chân đi dép kẹp hoặc dép tổ ong, hai tay dang rộng hoặc giơ lên cao:

http://farm4.staticflickr.com/3260/2618476828_ac68c5f4ff_z.jpg

Hình ảnh ấy đã được Hoàng sáng tác thêm thành thế này:

http://farm8.staticflickr.com/7451/9532378687_e062625c5a_z.jpg

Anh post rất nhiều ảnh về chuyến đi này trên TTVN, và từ đó, mọi người bắt đầu được làm quen với những lời bình ảnh ngoa ngoắt của anh. Cũng là ở chuyến đi này, các Mông dân được nếm lần đầu tiên hương vị sự quan tâm của anh dành cho người khác – điều mà sau này đã gắn liền với tên anh, trở thành dấu hiệu nhận diện anh, trở thành thứ mà mọi người nghĩ đến đầu tiên khi nhắc tới anh. Em còn nhớ Huyền béo cứ xuýt xoa mãi khi kể lại chuyện giữa chừng vượt dốc, dưới trời nắng gắt của buổi trưa, mọi người tìm được một cái lán chui vào, ai cũng nằm vật ra thở, riêng anh kiếm đâu đó được một cái nón rồi ngồi quạt cho mọi người.

Cũng là trong chuyến đi này, lần đầu tiên em được nghe nhắc về bệnh tim của anh. Chặng đi, giữa trời nắng, anh cũng đạp xe như mọi người, lúc này lúc khác còn cho một vài bạn đang đuối sức bám vào vai để anh kéo đi (có em trong số đó). Chặng về, trong đêm tối, trên tuyến đường từ Vân Đình về Hà Nội, anh cũng lại đưa vai ra cứu trợ không ít người (trong số đó cũng lại có em). Cường Vén, chơi với anh lâu hơn mọi người và biết về anh nhiều hơn mọi người ở thời điểm đó, đã nói với Xinhcoco và Xinhcoco nhắn lại với em rằng, thực ra anh bị bệnh tim, thực ra anh cũng không khoẻ hơn mọi người bao nhiêu, thực ra là anh đang rất gắng sức, thực ra là sự gắng sức ấy là nguy hiểm cho anh… và bảo em nói với mọi người đừng bám vào anh nữa. Hồi xa xưa ấy, em từng nghĩ rằng anh làm thế chỉ là tỏ vẻ, từng thắc mắc không hiểu anh làm thế để chứng tỏ, để thể hiện gì với người khác.

Em đã có câu trả lời rồi anh ạ.

Na chín
18-08-2013, 11:41 AM
Và rồi đến chuyến đi Ao Vua hôm 8/6/2008. Hoàn toàn không hiểu sao, em không có lưu một tí xíu ảnh nào về chuyến đi này. Trong máy tính không có, trên Flickr của em cũng không hề có. Mấy ngày gần đây em tìm lại trên TTVN thì chỉ thấy một vài tấm ảnh ít ỏi của những người khác đóng góp gửi vào topic của eMông. Ảnh anh chụp và chia sẻ trên topic đó cũng rất nhiều, nhưng đều đã không xem được nữa, vì anh đã gỡ ảnh trên Flickr của anh. Đọc lại những lời bình ảnh của anh, em vẫn hình dung được bức ảnh. Và nhớ nhất là tấm hình anh chụp em vào lúc dừng chân ở nơi mình gọi là “cửa ngõ thủ đô”, là “nơi bắt đầu có ánh sáng phồn hoa đô hội”, cuối đường Hoà Lạc, gần BigC để chờ những người đi sau. Em mặc chiếc áo màu vàng nhạt (nó vẫn còn ở lại với em đến tận bây giờ), đầu quấn chiếc áo khoác mỏng thay cho mũ, và cả người, cả mặt mũi chân tay đều lốm đốm bùn. Trông cực kỳ lem nhem và cực kỳ phấn khích. (Nếu ai có lưu bức ảnh này thì cho mình xin file với).

Em vẫn hoàn toàn không thể nhớ ra vì sao trước đây em không giữ bất cứ tấm ảnh nào về chuyến đi này, bởi chuyến đi là một mốc thời gian khi mà cảm xúc và tình cảm của em đối với anh bắt đầu định hình. Chuyến đi mà hơn 3 năm sau đó, em đã viết về nó thế này:

Tất cả bắt đầu từ chuyến Ao Vua ngày 8/6/2008 ấy… Nhưng có lẽ anh chẳng nhớ chặng về của chuyến đi đó đâu nhỉ? Để em lại nhắc cho anh nhé: đường Láng – Hòa Lạc tối om, mưa tầm tã, một mình anh một xe máy kéo tới 4 cái xe đạp - em bám bên vai phải của anh, Xinhcoco và Huyền vợ nhặt buộc xe đạp vào đuôi xe máy của anh với 2 sợi dây dù, Liên bám vào Huyền vợ nhặt. Em nhớ rõ lắm, bởi vì với em, chuyến về đó dường như là định mệnh.

Đưa được ngần đó người và xe vượt hơn 20km đường tối om dưới cơn mưa tầm tã, đó là cả một kỳ tích. Có 1 lần xe đi qua chỗ gờ giữa đường và cầu, xe xóc, em gần như bị nảy lên bật ra khỏi yên xe và pê đan. Vậy mà rồi tất cả cũng về đến HN an toàn, vấn đề duy nhất là ai trông cũng như con trâu đầm, đặc biệt là em, vì em đi sát xe anh nhất, xe em lại trần trụi ko có chắn bùn nên em hứng đủ cả bùn từ xe anh lẫn xe em. Sau này nghĩ lại mới thấy anh thật liều, bọn em thật liều khi đi như thế, nhưng trong tối hôm đó thì dường như chẳng ai nghĩ rằng đi như thế là nguy hiểm. Hay ít ra là em lúc đó ko hề có mảy may suy nghĩ nào về chuyện nguy hiểm hay ko nguy hiểm. Và em còn chẳng nhớ ra là đằng sau anh và em còn đến 3 người nữa. Vì em còn mải đùa với anh; vì anh dọa ma em và em vừa sợ vừa tức đã cấu anh đến sứt cả khuỷu tay, đến rớm máu (sau này anh còn nhắc đi nhắc lại chuyện đó, trưng cái khuỷu tay sứt sẹo của anh ra mãi); và vì em còn mải ngạc nhiên khi anh đưa tay giữ lấy tay em đang bám vào khuỷu tay anh. Kể từ lúc đó, cách BigC khoảng 6km, em ko cười đùa gì nữa, chỉ nghĩ về việc anh đang giữ tay em thôi. Anh lái xe với tay phải, còn tay trái anh giữ lấy tay em. Từ trước tới giờ, chưa ai quan tâm đến em theo cách như vậy. Cứ như là anh sợ em bám ko đủ chặt. Cứ như là anh sợ em sẽ tuột tay. Mà ko, cũng ko hẳn là anh giữ tay em, giống như là anh phủ bàn tay anh lên tay em hơn. Như một cái nắm tay.

Thế đấy anh ạ, có những điều cho đến tận bây giờ, em vẫn hoàn toàn không hiểu.

Na chín
18-08-2013, 11:44 AM
Sự tò mò của em về anh dường như là vô tận. Thông tin về anh đối với em dường như bao nhiêu cũng là chưa đủ. Những ngờ vực, thắc mắc của em về thái độ, về hành động, về lời nói của anh dường như chẳng bao giờ có lời đáp. Không biết bao nhiêu lần em mong anh làm thế này, em hy vọng anh nói thế kia, em ước sao anh đừng nghĩ vậy… Nhưng rồi cùng với thời gian, em dần hiểu ra rằng em có tìm cả đời cũng không sao hiểu hết được anh; rằng dù có thế nào đi nữa thì anh cũng không bao giờ thuộc về chỉ riêng mình em; rằng những gì anh đã cho em là tất cả những gì anh có thể cho. Như tin nhắn của anh khi em đang trong một chuyến đi không có anh: Khi nào cần than vãn kêu ca em cứ tự nhiên như cũ. Chỉ có thể là nơi để em trút cho vơi bớt muộn phiền mà thôi.

Em viết những dòng trên bởi đang nghe một bài hát với những lời thế này:

Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông

Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô

Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời

Anh cứ là anh thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường

Giờ thì tắt nhạc nào, để em quay lại với những chuyến đi cùng anh.

Na chín
18-08-2013, 03:11 PM
Chuyến đi thứ tư là chuyến eMông chia làm đôi – một vài người chạy xe máy lên Pù Luông với ý định là đi tiền trạm cho chuyến đạp xe sau này của cả nhóm, đa số còn lại (trong đó có anh và em) thích lượn lờ gần gần hơn nên quyết định làm một vòng hồ Tây vào sáng ngày 15/6/2008. Lượn qua trường Chu Văn An để 5 cựu học sinh vào thăm trường cũ. Trong những tấm ảnh mọi người đã chụp và chia sẻ ngày ấy, em chỉ còn lưu lại mỗi tấm này, chẳng nhớ là ai chụp nữa, nhưng may sao lại là tấm ảnh có mặt anh-nhí-nhố-như-mọi-khi:

http://farm8.staticflickr.com/7355/9536649296_c8cd66e09b_z.jpg

Na chín
20-08-2013, 02:12 PM
Sao em quên được nhỉ, đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà em, cùng với các Mông dân. Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, kỷ niệm nào cũng trở thành lần đầu tiên.

Na chín
20-08-2013, 02:14 PM
Rồi lại đến một lần-đầu-tiên nữa. Chuyến thứ năm em đồng hành với anh cũng là chuyến đi đầu tiên của eMông mà anh đứng ra làm trưởng tour – Đường Lâm ngày 29/6/2008. Trước chuyến đi có bao nhiêu là trục trặc, người này đăng ký người kia huỷ, trời lại doạ mưa doạ gió, sát ngày đi rồi mà vẫn chẳng biết có những ai sẽ đi. Cuối cùng anh tức mình phán: Mấy người cũng đi. Em nhớ là đêm hôm trước em đã rất thấp thỏm không biết tour đi hay huỷ, nên 5h sáng đã nhắn tin hỏi anh cho chắc rồi mới phi ra điểm tập kết ở BigC. Xuất phát với 5 người – 3 xe đạp là em, gepa và bạn của gepa, 1 xe máy ban đầu thì anh chở Sinh và sau thành Sinh xế để anh chụp ảnh, rồi đến buổi trưa thì có thêm Vén phóng xe máy đến Đường Lâm gặp mọi người.

Chuyến đi ấy ít người, nên gọn. Những người đạp xe (trừ em) đều khoẻ, nên nhanh. Tốc độ trung bình của toàn chuyến là gần 20km/h, tính cả những lúc lượn lờ trong làng. Không la cà, rềnh ràng những lúc nghỉ chân ở quán xá. Chỉ la cà khi gặp cảnh đẹp thôi, đúng theo chỉ thị của trưởng tour. Mà cảnh trên đường đi thì quả là đẹp, ngay cả khi so với tiêu chuẩn hiện tại, khi em đã đi nhiều hơn, biết nhiều hơn. Lần đó, anh dẫn mọi người đi vòng lối qua khu sân golf Đồng Mô, dọc đường đi có đồi núi, có ruộng đồng, có đầm sen, có rừng bạch đàn…, onroad offroad đủ cả. Hồi đó, chẳng nghĩ được rằng ngay gần Hà Nội lại có những cung đường đẹp thế. Trước khi đi, anh đã tự hào giới thiệu rằng tour này “đảm bảo đẹp, con báo tìm đường mà lị”, và anh đã chẳng hề phóng đại. Sau này, khi eMông đi lại tour này, qua cung đường này, các chị em đã thống nhất gọi đây là “cung đường cưa gái của anh Chít”. Chẳng biết có thật thế không, nhưng em biết anh còn dẫn bạn bè anh theo cung đường đó nhiều lần nữa, có lần đi cả nhóm, cũng có lần chỉ anh và một người.

Chuyến đi năm xưa, chỉ mình anh làm “phóng viên chiến trường” nên ảnh của chuyến đi ấy có lẽ không nhiều người có. Anh đã gỡ hết ảnh của chuyến đó khỏi Flickr, chẳng biết anh còn giữ ở đâu khác không. Chẳng biết 4 người còn lại có ai còn giữ không. Em thì em giữ hết. Từ xa xưa cho đến tận bây giờ, em toàn đi sưu tập những thứ liên quan đến anh, dù là những thứ linh tinh vặt vãnh nhất :D Cũng vì anh là người chụp, nên ảnh toàn là về mọi người, chụp mọi người. Anh chẳng có mặt trong bất cứ tấm ảnh nào. Nếu không tính những lúc thấy anh thấp thoáng mờ ảo trong góc gương chiếu hậu ở một vài tấm ảnh thì đây có lẽ là tấm ảnh duy nhất có sự hiện diện rõ ràng của anh:

http://farm9.staticflickr.com/8293/7792980248_37a46931d2_z.jpg

Tấm ảnh này đã trở thành avatar của em từ lâu. Bạn bè, có người biết đó là anh, có người không biết. Khi nghe ai đó thắc mắc, em chỉ cười. Có những kỷ niệm với anh, có những ký ức, những suy nghĩ về anh, em vốn chẳng muốn chia sẻ, chẳng định chia sẻ với ai.

NHOCBEO
20-08-2013, 03:39 PM
ảnh anh Đăng dẫm lên ng a Linh là do a Duy chụp, chuyến đó em đi có một đoạn đến chùa Tảo sách thì lại về.
Ngày mai, a Linh sẽ gửi cho chị những file ảnh gốc em còn giữ, vì nặng quá e không gửi được.

Chuyến đi Đường Lâm có đi qua Đồng Mô, và từ đấy anh Linh gọi cung đường này là "cung đường cưa gái của A Đăng"

Mà cũng chả cần cưa làm gì, con gái vẫn theo anh rầm rầm, trộm yêu, trộm nhớ.

xinhcoco83
21-08-2013, 01:42 AM
Chị Na cần hình nào trong một số chuyến đi cũ e còn giữ hết chị ạ. Em up cho chị tấm này ở chuyến Ao Vua trước nhé.

http://farm4.staticflickr.com/3772/9562235370_afd186c5d7_b.jpg

Và còn rất nhiều những bức hình hài hước mà bác Đăng chụp, và có lẽ chỉ có bác Đăng mới có những í tưởng như vậy. Lúc nào cũng vậy lúc nào bác í cũng đem tiếng cười cho mọi người kể cả khi bác í đành hanh nhất. Đọc bài của chị mà thấy bồi hồi nhớ những chuyến đi hồi xưa quá.
Chuyến Kim Bôi năm í bác Đăng còn hỏi Bác Cả 1 câu khi đang đứng nghỉ ở giữa đèo thì phải mà từ hồi í đến giờ nghĩ đến e vẫn k hết buồn cười: " bác bị tiền đình như thế thì cứ đạp xe được 1 lúc là lại phải trồng cây chuối à?" Trong lúc mệt vậy mà cười vui quên cả mệt mỏi

Na chín
22-08-2013, 05:17 PM
Định dùng cái này để kết thúc topic, khi em đã chia sẻ với bạn bè đến chuyến đi cuối cùng với anh.

Nhưng hình như (hình như thôi, vì rất có thể tất cả chỉ là do trí tưởng tượng của em, do mong muốn của em) hôm qua anh về.

Vẫn theo cách hết sức khác thường, hết sức đặc trưng và hết sức riêng biệt của anh.

Thế nên bây giờ em post, để anh biết rằng em tin, và em không quên điều gì hết.

Vắng anh, mặt trời không tắt
Vắng anh, trăng sao chẳng mất
Vắng anh, gió không ngừng lời
Vắng anh, mây chẳng ngừng trôi

Thay đổi chỉ là em thôi
Miệng cười, lệ tràn khóe mắt
Miệng cười mà lòng héo hắt
Anh dặn, em phải mỉm cười

Anh dặn, trên con đường đời
Ngắn? Dài? Chẳng ai biết trước
Em phải luôn luôn tiến bước
Và không được nhớ anh nhiều

Anh còn nói biết bao điều
Cúng giỗ thì em phải nhớ
Không được linh đình, thịt cá...
Chỉ giản dị, hoa quả... thôi

Như thế, anh sẽ mỉm cười
Anh mới đến bên em được
Đêm xuống, chỉ cần em ước
Gặp anh, anh sẽ hiện ra...

Anh không dọa em đâu mà
Người nhà, chẳng ai lại doạ
Nhưng nếu mà em vẫn sợ
Anh sẽ đến lúc sáng đèn

Anh hóa thân thành bướm đen
Cảnh báo em khi nguy hiểm...
Em đừng nghĩ anh đang "chém"
Anh sẽ làm được em à

Anh sẽ chết, sẽ thành ma
Khi anh vẫn đang còn trẻ
Cơ thể anh chưa kiệt quệ
Nên ma anh sẽ rất thiêng

Em cũng đừng nghĩ anh hèn
Đã sống, ai mà không chết
Anh muốn mình còn "sống" tiếp...
Em phải cố hiểu anh thôi

Anh ơi, em chấp nhận rồi
Nên không trách rằng anh chết
Chỉ trách 8 năm chưa hết
Mà anh đã vội ra đi

Mình đã hẹn nhau những gì
Kiếp này mình chưa làm được
Nên trong kiếp đời phía trước
Chúng mình gặp lại nhé anh!

Nhất định gặp lại nhé anh!!!

traitimchumnho
23-08-2013, 10:40 AM
Định dùng cái này để kết thúc topic, khi em đã chia sẻ với bạn bè đến chuyến đi cuối cùng với anh.

Nhưng hình như (hình như thôi, vì rất có thể tất cả chỉ là do trí tưởng tượng của em, do mong muốn của em) hôm qua anh về.


Nhất định gặp lại nhé anh!!!

Post tiếp đi, chưa hết mà!!!!
Thế hôm qua có cấu Bell không??

Na chín
23-08-2013, 11:20 AM
Post tiếp đi, chưa hết mà!!!!
Thế hôm qua có cấu Bell không??

Tối về nhà tớ mới viết được, vì ở cơ quan bị chặn đủ thứ: ko TTVN, ko Opera, ko Dropbox, ko Flickr, ko Google drive...

Đúng hôm rằm ấy ạ, ko phải là hôm qua đâu. Lúc đấy khoảng hơn 7h tối, ko phải đêm, Bell đang ngồi ăn. Nếu có ai đó đáng bị cấu thì phải là cái người đã dọa tớ cơ, ko phải Bell :)

traitimchumnho
23-08-2013, 11:39 AM
Tối về nhà tớ mới viết được, vì ở cơ quan bị chặn đủ thứ: ko TTVN, ko Opera, ko Dropbox, ko Flickr, ko Google drive...

Đúng hôm rằm ấy ạ, ko phải là hôm qua đâu. Lúc đấy khoảng hơn 7h tối, ko phải đêm, Bell đang ngồi ăn. Nếu có ai đó đáng bị cấu thì phải là cái người đã dọa tớ cơ, ko phải Bell :)
Thế mà ko gọi cả nhà ra dọa lại :)) Gớm, lần sau nhắn ông ấy tiện ghé qua nhà hàng xóm nữa cho bõ công đi xa xôi!

Na chín
01-09-2013, 03:53 PM
Mấy hôm vừa rồi em không viết được gì. Phần vì công việc bận rộn, phần vì phải đi công tác, nhưng một phần cũng là vì em cứ mải đắm chìm vào những kỷ niệm. Mở lại những tin nhắn. Xem lại những blog entries xưa. Tìm lại những topic cũ, đọc lại và hồi tưởng lại những sự việc, những hành động, những lời nói gắn với từng chuyến đi, từng tấm ảnh. Em đã ngồi xem lại hết một lượt 5 topic của eMông bên TTVN để kiểm tra trí nhớ của mình. Một số chuyến đi có những kỷ niệm, những ấn tượng về anh thì em luôn nhớ. Như 5 chuyến đi em vừa kể ở trên (và một số chuyến đi sau này nữa). Thật ra, chuyến Đường Lâm là chuyến đi thứ 6 mình đồng hành. Vì giữa những chuyến đi lưu lại dấu ấn trong trí óc em như thế, vẫn còn vài chuyến em không nhớ anh có tham gia hay không, thậm chí có những chuyến em còn không nhớ là mình đã tham gia.

Như chuyến đi thứ 5 - Hà Nội đêm ngày 24/06/2008. Như chuyến đi thứ 7 – thăm làng gốm Phù Lãng ngày 06/07/2008. Như chuyến đi thứ 10 – tái bản Đường Lâm ngày 09/08/2008. Như chuyến đi thứ 11 – eMông đi Thung Nai ngày 16/08/2008, anh chỉ tiễn đoàn một đoạn rồi về. Như chuyến đi thứ 12 – eMông dự định đi Hàm Lợn ngày 21/02/2009 nhưng rồi cuối cùng lại bẻ tour về nhà Thi.

Những chuyến đi đó, em hầu như không còn nhớ nổi nữa. Cũng chẳng còn lưu tấm ảnh nào để gợi đến chúng. Chỉ đến khi lục lọi trên TTVN mới thấy cái này:

http://farm8.staticflickr.com/7456/9572018128_d6f5faaa0f_o.jpg

Tấm ảnh này anh Linh chụp trong chuyến đi Phù Lãng. Nhìn cái tóc em kìa! Hồi ấy, không biết bao nhiêu lần anh chê bai, chỉ trích, khích đểu em chỉ vì cái kiểu tóc này. Nào là quạ cũng phải lấy làm xấu hổ, nào là nghệ thuật của thế kỷ 18…, nhưng cũng vì nó mà anh bắt đầu gọi em là Xoắn – cái biệt hiệu sau này thỉnh thoảng anh vẫn dùng trong các tin nhắn.

5 năm – 19 chuyến đi. Ngoài 5 chuyến đi không lưu lại gì nhiều trong ký ức em thì 14 chuyến đi còn lại, ấn tượng của em về anh luôn rõ ràng và đậm nét.

Na chín
01-09-2013, 04:11 PM
Chuyến đi thứ 8 – Cúc Phương 18-20/07/2008 – là chuyến đi mà anh không tham gia trọn vẹn từ đầu đến cuối, vì bố anh đi công tác, mẹ anh ốm và anh không muốn để bác ở nhà một mình cả đêm. Anh chỉ cùng đi với mọi người đến chiều tối ngày thứ 2 của hành trình. Với chừng ấy thời gian, hình ảnh anh trong ký ức em có những gì?

Là một chiếc xe máy mà số lượng đồ chất trên đó cứ tăng dần theo thời gian di chuyển của cả đoàn.

Là chiếc xe máy hết chạy lên trước lại lùi xuống sau, kéo người này, đẩy người kia.

Là thỉnh thoảng anh với anh Duy lại đổi xe để người này được êm mông, còn người kia thì có dịp ê mông.

Là người thức khi người khác ngủ, loanh quanh chụp ảnh khi người khác nghỉ ngơi.

Là sự tích về chiếc lược bé tí tẹo của anh, do anh Linh sáng tác, lấy cảm hứng từ vụ tắm rửa trong lần nghỉ trưa của ngày đầu tiên.

Là đêm đầu tiên ở Cúc Phương, em bị doạ ma và mọi liên tưởng lại trở về cái buổi tối mưa gió trên đường Láng-Hoà Lạc.

Là buổi trưa ở trong rừng, anh giúp bọn con gái tìm chỗ, mắc võng, còn bản thân thì chẳng chịu nghỉ ngơi, cứ đi loanh quanh chơi trò “thăm dưa”.

Nhưng nhớ nhất lại không phải là những sự kiện xảy ra trong chuyến đi, mà là những tấm ảnh và lời bình ảnh rất hài của anh. Như thế này:

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2008.07.21%20%2810%29%20TTVN%20%28Cuc%20Phuong%29. jpg
https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2008.07.21%20%2811%29%20TTVN%20%28Cuc%20Phuong%29. jpg

Còn một tấm ảnh nữa mà em tìm không thấy, anh chụp anh Linh đang treo vắt vẻo trên một chạc cây. Rất tượng hình, và không cần bất cứ lời bình nào cả.

Đây cũng là lần đầu anh trình diễn trước eMông trò nhân bản vô tính trên ảnh. Sau khi bắt anh Linh diễn đủ tư thế thì sản phẩm là tấm ảnh và lời bình thế này:

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2008.07.21%20%2809%29%20TTVN%20%28Cuc%20Phuong%29. jpg

Anh cũng không là ngoại lệ trong trò chơi của chính anh:

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2008.07.21%20%2802%29%20TTVN%20%28Cuc%20Phuong%29. jpg

Tấm ảnh này anh chụp em trên đường vào rừng; sau này, khi lập topic mới, anh đem ra dùng ở post đầu tiên, cùng với một vài tấm ảnh khác để thay lời giới thiệu về eMông:

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2008.07.21%20%2803%29%20TTVN%20%28Cuc%20Phuong%29. jpg

Lời chú thích ảnh này làm em vừa tức vừa buồn cười mãi.

Na chín
01-09-2013, 08:27 PM
Chuyến đạp xe đi Phố Hiến hôm 03/08/2008 là chuyến thứ 9 cả anh và em đều tham gia. Mấy chục cây số đạp xe dọc đê sông Hồng dưới trời nắng gắt quả là khó nhằn, nhưng dù mệt, chặng đi lại thực sự là những trải nghiệm thú vị.

Chuyến Phố Hiến hôm qua, chặng đi quả là thử thách lớn với em và Chuột. Chuột thì lâu nay nghỉ ở nhà hơi nhiều nên đạp xe lại chắc ê ẩm :D Em thì mấy chuyến đi gần đây đều ỉ lại có cơ giới hộ tống, thấy mình đi về nhẹ nhõm lại cứ tưởng sức mình ngon lành lắm :”> Đến lúc tự đi 100% mới biết là oải (thanh minh thêm một tí là hôm qua em đang ươn người nên phong độ cũng có phần giảm sút)

Nhưng hóa ra lê lết lệt bệt ở top cuối cũng có cái hay. Vì được nhập hội với 2 anh Tam tam, một cũ một mới, cũng đang bò ra đường như bọn em.

Kịch bản trên đường thường là thế này: Chuột và em nhìn thấy một đoạn bờ sông đầy bóng tre râm mát, hoặc một đầm sen bát ngát, hoặc một cái quán nhỏ xíu sau một chặng đường dài nắng gắt oi bức ngột ngạt mệt lả người, hai đứa chẳng còn sức mà nói, chỉ nhìn nhau một cái là đứa này hiểu đứa kia hô nghỉ. Trải áo mưa ra ngồi, uống nước uống nôi chán chê, khoảng 30'' sau thì thấy hai Tam tam bò tới. Lúc đó, cảnh mà đẹp thì 4 đứa lôi nhau ra chụp (phó nháy lúc đấy hò hét chỉ đạo bọn em kinh lắm, oai thôi rồi), còn nếu cảnh xấu thì 4 đứa ngồi chọc cho nhau cười (đau đến vặn cả người)...

Đấy, nếu ai hỏi ấn tượng về chuyến đi Phố Hiến hôm qua của Chuột với em thì nó là thế đấy. Chứ thú thực (với ko ít xấu hổ vì sự mù văn hóa của mình :”> ) là Phố Hiến chả để lại cho em cảm xúc gì đặc biệt.

Một trong 2 anh Tam tam mà em nhắc đến ở trên, chính là anh. Chuyến đó, anh và anh Linh béo chốt đoàn. Cái cảm giác khi đang nghĩ mình là người đi cuối cùng mà chợt nhận ra rằng mình không đơn độc, rằng luôn có người phía sau mình, không để mình bị bỏ rơi… sự nhẹ nhõm, niềm hạnh phúc ấy chắc sau này cũng nhiều Mông dân đã trải qua. Với em và Liên, hôm ấy là lần đầu.

Sau khi được “nhặt xác” lần 1 ở rặng tre bên phải đường, em và Liên đã an tâm hơn rất nhiều. Không còn phải lo lắng, không còn phải cố gắng quá mức nữa, bọn em cứ thế tà tà đạp. Mệt là nghỉ. Có chỗ nghỉ là nghỉ. Không còn phải dồn tâm trí vào việc đuổi kịp những người đi trước, bọn em có thể tận hưởng cảnh sắc xung quanh nhiều hơn. Một dải sen dài bên phải đường là chỗ níu chân bọn em nhiều nhất. 4 anh em cho xe nằm dài trên triền cỏ, rồi ào xuống, ngắm sen, ngửi sen, vầy nước, chụp ảnh… chán chê mới lại lên xe đi tiếp. Cứ như thế, cái nắng, cái nóng dường như cũng bớt phần gay gắt. Và cứ thế, 4 anh em tới điểm nghỉ trưa muộn hẳn 1 tiếng so với cả đoàn.

Nói thì nói vậy nhưng chuyến đi này không phải là toàn những điều thú vị. Thực ra, nếu không có chặng đi với những trò dềnh dàng như thế thì với em, chuyến đi ấy tẻ ngắt. Đích đến – Phố Hiến – không có gì hấp dẫn. Đường đi lê thê và đơn điệu. Thời tiết thì quá nóng bức và nắng thì gay gắt. Chuyến đi hơi tham nên phần lớn thời gian là đạp xe trên đường. Rút kinh nghiệm từ chuyến đi này, khi về anh đã đưa ra đề xuất chia các tour của eMông thành 2 loại: loại 1 là những tour nhẩn nha gặm cảnh – đường đi là chính, đích là phụ, chủ yếu để ngắm cảnh và vui chơi dọc đường; loại 2 là những tour hạn chế la cà dọc đường để cán đích thật nhanh và khám phá nơi đến. Một thời gian khá dài tiếp theo chuyến Phố Hiến, các tour của eMông cũng được xác định rõ ràng hơn – chú trọng đường đi hay chú trọng đích đến, bớt được tình trạng “tham”, các chuyến đi trở nên có trọng điểm hơn.


https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2008.08.04%20%2802.1%29%20TTVN%20%28Pho%20Hien%29. jpg

Na chín
03-09-2013, 02:56 AM
Chuyến đi thứ 13 - Tam Đảo ngày 9-10/05/2009 - do anh khởi xướng là một chuyến đi nhiều kịch tính. Một số câu chuyện của chuyến đi sau này còn lưu truyền trong eMông, như chuyện Tam Đảo 3h chiều, sự tích tự huỷ và nguồn gốc cái biệt danh “Hiếu đánh yếu” mà mọi người đặt cho anh Tien2010. Đây cũng là chuyến đi khai trương em xe Trek 6000 đỏ trắng của anh.

Cũng như anh Linh, khi anh dẫn đường thì mọi người có thể chắc chắn là sẽ không phải đi theo những tuyến đường quen thuộc. Lần đó anh đưa mọi người qua những con đường liên thôn liên xã, yên bình và mang màu sắc đồng quê:

http://farm4.staticflickr.com/3540/3539604376_f7ab1c9cf2.jpg

http://farm4.staticflickr.com/3645/3539611048_768e071cd2.jpg

… qua con đường xuyên khu Đại Lải với vài đoạn dốc nhỏ:

http://farm3.staticflickr.com/2078/3538806623_3de0fe90c5.jpg

… nghỉ chân bên hồ Đại Lải:

http://farm3.staticflickr.com/2074/3538822457_6d0aa67d84.jpg

… qua những cây cầu:

http://farm3.staticflickr.com/2096/3539698788_1c2c0717c8.jpg

… và anh đây:

http://farm3.staticflickr.com/2116/3537997896_08e25201e2_z.jpg?zz=1

Xuất phát từ Ciputra lúc 3h chiều, 10 người – 6 nam 4 nữ - đã dùng đủ mọi phương tiện để cán đích Tam Đảo lúc 10h tối: đi bộ dắt xe, đạp xe, ngồi xe ôm bê xe, cho xe vào cốp ô tô… Trong 7 tiếng đồng hồ ấy, 2 tiếng cuối cùng là quãng thời gian vất vả nhất, khi mọi người phải vượt 7km dốc cuối cùng lên Tam Đảo trong mưa gió, đường trơn và trời tối mịt mù.

http://farm3.staticflickr.com/2079/3538845177_6943ee6c3f.jpg

Anh cũng thường đi cuối đoàn, để động viên tinh thần người đi sau cùng, và để hỗ trợ nếu có thể:

http://farm3.staticflickr.com/2033/3537188051_1da35a29f1.jpg

Chuyến đi ấy, ấn tượng nhất là hành trình vượt dốc trong đêm mưa gió, và bữa cơm đơn sơ quý giá lúc đã thoát khỏi gian nan. Thế nên hành trình trở về phần nào nhạt nhoà. Em có vài tấm ảnh ngộ nghĩnh của ngày hôm sau:

Mọi người đi bộ lên tháp truyền hình Tam Đảo – “bộ ba quyền lực của eMông”:

http://farm3.staticflickr.com/2023/3539678180_1edbf8096d_z.jpg

Đổ dốc Tam Đảo – hành động phanh bằng dép rất đặc trưng của anh:

http://farm4.staticflickr.com/3631/3539690826_55cbf63733_z.jpg

traitimchumnho
03-09-2013, 09:56 AM
Găm lắm ảnh độc vãi! Mấy cái khác thì lâu rồi mới nhìn lại, nhắng thật!

Na chín
03-09-2013, 06:08 PM
Đêm qua, nhớ về chuyến đi Hà Giang, lại không ngủ nổi, lại nhớ, lại thấy mình chưa làm được những gì mình đã viết ra.

Lại phải nhắc nhở mình.

http://farm9.staticflickr.com/8288/7793305650_eed4d2f94d.jpg


Chẳng phải vì anh, chẳng phải đâu
Lòng em vẫn vậy, chẳng âu sầu
Công việc vẫn làm, thơ vẫn viết
Vẫn cười vẫn nói, có gì đâu

Chẳng phải vì anh, chẳng phải mà
Trên ảnh em vẫn tươi như hoa
Vẫn gặp bạn bè, vẫn tán phét
Vẫn ăn vẫn ngủ, sao đâu mà

Chẳng phải tại anh, chẳng tại ai
Chỉ là đã chạy một quãng dài
Cô đơn, mỏi mệt, không chia sẻ
Thèm yên một giấc, chẳng phiền ai

Chẳng phải tại anh, chỉ tại em
Dựa vào anh quá hóa ra hèn
Thôi thì học lại, giờ chưa muộn
Cố là làm được, cố lên em!

Na chín
07-09-2013, 10:41 AM
Trời xui đất khiến thế nào, hôm nay ở cơ quan em lại vào được Flickr. Lọ mọ thế nào, em lại ngó vào acc Émon. Và rồi tìm thấy mấy tấm ảnh này.

Chuyến đi Đường Lâm lần 2 ngày 09/08/2008, một trong số những chuyến đi mà em không lưu ảnh cũng như không giữ lại ấn tượng gì nhiều - sau này đọc lại trên TTVN thì biết có 12 người tham gia chuyến đi, 3 nam và 9 nữ. Ảnh anh chụp và upload (hồi đó em tạo acc Émon và share trong mấy anh em để lưu trữ ảnh các chuyến đi của eMông), kèm theo lời chú thích: Ân ái, Linh ga - Hai nhà chăn bướm:

http://farm4.staticflickr.com/3114/2752720373_69a9ac4ae8_z.jpg

Na chín
07-09-2013, 10:45 AM
Về chuyến đi Phố Hiến ngày 03/08/2013, em đã viết cách đây mấy hôm:


Sau khi được “nhặt xác” lần 1 ở rặng tre bên phải đường, em và Liên đã an tâm hơn rất nhiều. Không còn phải lo lắng, không còn phải cố gắng quá mức nữa, bọn em cứ thế tà tà đạp. Mệt là nghỉ. Có chỗ nghỉ là nghỉ. Không còn phải dồn tâm trí vào việc đuổi kịp những người đi trước, bọn em có thể tận hưởng cảnh sắc xung quanh nhiều hơn. Một dải sen dài bên phải đường là chỗ níu chân bọn em nhiều nhất. 4 anh em cho xe nằm dài trên triền cỏ, rồi ào xuống, ngắm sen, ngửi sen, vầy nước, chụp ảnh… chán chê mới lại lên xe đi tiếp. Cứ như thế, cái nắng, cái nóng dường như cũng bớt phần gay gắt. Và cứ thế, 4 anh em tới điểm nghỉ trưa muộn hẳn 1 tiếng so với cả đoàn.


và giờ thì anh có ảnh minh họa (chữ in đậm là caption của anh):

http://farm4.staticflickr.com/3051/2735295320_d79c321987_z.jpg

Ăn vạ

http://farm4.staticflickr.com/3161/2734436137_f172c5e9da_z.jpg

Dặt dẹo:

http://farm4.staticflickr.com/3241/2733446809_11459cc1fb_z.jpg

Của rơi:

http://farm4.staticflickr.com/3238/2732628684_7f06032074_z.jpg

Còn đây là ảnh minh họa lúc nghỉ trưa của cả nhóm - eMông lần đầu phát hiện ra rằng có thể chọn quán karaoke làm chỗ nghỉ chân:

Tổ quỷ

http://farm4.staticflickr.com/3240/2733828825_83fcc1847a_z.jpg

Na chín
08-09-2013, 06:24 AM
Chuyến đồng hành thứ 14 lại cũng là do anh khởi xướng – trekking Ba Vì ngày 16/05/2009. Chuyến đi tưởng như đơn giản này hoá ra lại kéo theo nó nhiều rắc rối về sau. Có những rắc rối mà mãi lâu sau này anh mới nói với em.

Bắt đầu chuyến đi cũng tương đối êm ả. Anh post lịch trình và các chi tiết cần chuẩn bị trên TTVN và trang My Opera của eMông, để mọi người đăng ký tham gia. Mà cái vụ đăng ký tham gia này cũng buồn cười lắm cơ. Hồi đấy (mà hình như cả bây giờ cũng vậy), người đăng ký tham gia các chuyến đi hay có kiểu quote danh sách những người đã đăng ký trước đó rồi add thêm tên mình vào bên dưới. Anh khởi xướng, nên tên anh đứng dầu danh sách (đương nhiên!!!). Liên đăng ký tham gia ngay sau đó, nên tên Liên ở vị trí thứ 2. Rồi đến Huyền béo vào, nhưng vì quote post của anh chứ không phải của Liên, nên tên Huyền cũng ở vị trí thứ 2. Phương là người thứ 3 muốn tham gia, nhưng Phương không thèm bon chen mà chọn hẳn vị trí thứ 7 kèm với lời nhận xét “Sao lắm người chen nhau đứng cạnh bác Chít thế nhờ”. Em là người thứ 4, nhưng phần vì nghịch, phần vì… chẳng biết vì sao nữa ;) em tự xếp em vào vị trí số 2. Sau đó thì Huyền béo nhảy vào, đòi hất em ra để chiếm vị trí số 2 trên danh sách. Cuối cùng thì Liên đưa ra giải pháp thoả mãn được mong muốn của tất cả các chị em thế này:

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2009.05.16%20%2801%29%20TTVN%20%28Ba%20Vi%20trekki ng%29.jpg

Anh thấy không, ngay từ cái thuở xưa xửa xừa xưa ấy đã bao nhiêu gái yêu/thích/quý anh rồi, đâu có phải đợi đến mãi sau này, khi anh đã đi nhiều hơn, đã giúp đỡ nhiều người hơn, đã tốt với nhiều người hơn, đã hài hước/quan tâm/chu đáo/lắng nghe/an ủi/động viên… nhiều người hơn.

Khi danh sách tham gia đã hòm hòm, anh giao nhiệm vụ lo chuyện hậu cần ăn uống cho Liên và em. Rồi vì lý do nào đó mà em không nhớ lắm, em báo không tham gia được chuyến đi nữa. Liên thì không từ chối nhiệm vụ, nhưng than vãn vì chưa biết cách nào để mang hết đồ ăn cho khoảng chục người từ nhà Liên ra chỗ tập trung. Rồi thì hôm sau em lại đi được, nhưng đi sau mọi người do phải đến cơ quan điểm danh, nên không biết lúc mọi người xuất phát từ điểm tập trung thì có xảy ra chuyện gì liên quan đến vụ hậu cần hay không. Trong suốt chuyến đi, từ lúc em đến sau và bắt kịp mọi người cho đến lúc về, em cũng không thấy có chuyện gì đặc biệt tệ hại xảy ra. Nhưng không hiểu sao (cho đến giờ em cũng vẫn chưa hiểu), sau chuyến đi đó, anh ghét em và Liên. Thậm chí anh còn tuyên bố các tour sau này do anh dẫn sẽ không bao giờ để em và Liên lo vụ ăn uống (huhuhu… em đi sau mà, có sờ mó động chạm gì vào chuyện ăn uống của mọi người đâu), và còn ngoa ngoắt đến mức “Nếu chúng …ày không đi Cậu rất mừng”. Sau đó nữa, anh còn có thêm một post mắng mỏ bọn em, nhưng rồi anh đã xoá đi nên em không thực sự biết anh đã viết những gì. Em và Liên than thở với nhau, than thở với một vài người nữa (hình như thế), và rồi những lời than thở đó đến tai anh. Không biết những lời than thở ấy có bị tam sao thất bản gì không, nhưng anh đã post trên TTVN, xin lỗi 2 đứa em, rồi tự nhận rằng vì tính anh nóng làm người khác mất vui, vì ngôn từ của anh nhiều khi quá đà làm người khác hiểu lầm, nên anh sẽ hạn chế post bài trong topic của eMông trên TTVN, cũng như hạn chế làm trưởng tour sau này.

Sau đó, tất nhiên, những giận dỗi này cũng qua. Nhưng hình như những gì anh đã tuyên bố, anh thực hiện thật. Thỉnh thoảng anh vẫn đi với eMông, nhưng không tham gia chuyến đi nào trọn vẹn từ đầu đến cuối nữa. Anh không bỏ hẳn eMông, nhưng anh cũng đã tìm sang những thú vui mới, những nhóm chơi mới.

Vài năm sau, khi em đã chuyển vào SG, trong một lần nói chuyện trên YM (em không gọi là chat, hay tán gẫu, vì những lần gặp trên YM đó là lúc mình nói được với nhau rất nhiều), khi kể về những câu nói của em mà anh không bao giờ quên, anh buột miệng nhắc lại câu chuyện Ba Vì ngày đó. Anh bảo rằng anh rời eMông cũng chỉ vì một câu nói của em. Em quá ngỡ ngàng khi nghe anh nói vậy, vì thậm chí em không thể nhớ nổi em đã nói gì khiến anh tự ái đến thế. Có thể, không phải là một câu nói trong chuyến đi, mà là lời nào đó khi mình chat chit, mà hồi ấy, có ngày nào mình không buôn chuyện với nhau suốt từ sáng đến chiều đâu. Giữa hàng triệu triệu câu đã nói ra, em đã nói gì nghiêm trọng? Anh thì nhất định không cho em biết câu nói tệ hại đó là câu gì, và khi em “dai nhách”, anh bảo rằng em chẳng nói gì cả, không phải tại em, chỉ tại anh nhạy cảm quá thôi.

Không, em sẽ không để anh khiến em cảm thấy mình có lỗi đâu. Anh không tham gia eMông nhiều như trước, anh không còn coi mình là một Mông dân nữa, nhưng anh vẫn rất gắn bó với eMông, mà điều này thì chẳng ai phủ nhận được. Không, em không cảm thấy áy náy hay có lỗi gì cả. Nhưng em buồn. Vì nhìn lại câu chuyện này cùng một chuỗi các câu chuyện và sự kiện khác, em nhận ra cái câu “hữu duyên vô phận” em nói khi trước chính xác đến chừng nào. Bao nhiêu là hiểu lầm, bao nhiêu là tự ái, bao nhiêu là cơ hội bị bỏ lỡ. Cho đến tận sau khi anh đã đi xa.

Mà thôi, uỷ mị vậy đủ rồi. Chuyến Ba Vì đó, nếu không kể đến câu chuyện lùng nhùng đằng sau thì là một chuyến đi rất vui, rất nhí nhố, phải không anh? Ngần ấy cây số đi bộ như thế, có biết bao nhiêu chuyện hài hước, bao nhiêu trêu chọc và đùa cợt, bao nhiêu quan tâm chăm sóc lẫn nhau… Như chuyện anh trở thành “nhà chăn vịt đại tài”; như chuyện giữa đường anh quẳng một cái áo vào bụi cây, mà trong cái áo vẫn còn Liên; như chuyện Phương vừa đi bộ vừa hút thuốc vừa hát “Mẹ mua cho em heo đất í o í ò…” khiến anh cười thế nào; như chuyện anh đã bắt mọi người giữ gìn vệ sinh môi trường ra sao; và cả chuyện còn mấy km cuối xuống dốc, khi ai cũng kêu ca mệt mỏi, anh chạy như bay xuống trước để lấy xe quay lại đón mọi người…

Ảnh chụp anh trong chuyến đi, em chẳng có nhiều, chỉ vài tấm ít ỏi vậy thôi:

http://farm3.staticflickr.com/2184/3540793647_f55d8dbec6_z.jpg

http://farm3.staticflickr.com/2249/3540795455_fe0bc7516e_z.jpg

http://farm4.staticflickr.com/3659/3541260647_166f588c2a_z.jpg

http://farm3.staticflickr.com/2183/3541340877_9cb48e6d70_z.jpg

Mouse7023
09-09-2013, 12:25 PM
Chuyến đi Ba Vì này là do tao phải đi lấy đồ nên đến muộn. Anh ý phải chờ nên vừa đến chỗ tập trung đã mắng mình xa xả rồi. Và chuyến này áp dụng quy định, mỗi phút đi muộn phạt 1k. Mặc dù mình đi muộn vì việc chung n mình vẫn nộp phạt đầy đủ. Vậy mà chả hiểu đùa hay thật, hay vì lý do gì anh ý về post bài đại ý là đứa cầm tiền tự phạt mình thì ai mà tin được. Tao tức quá cũng post bài bảo thu chi có file ghi chép đầy đủ, có nộp phạt hay ko nhìn biết ngay,... Còn mày nói gì tao chả nhớ, nhưng sau đó thấy anh ý post bài xin lỗi. :D

Na chín
12-09-2013, 03:46 AM
Hôm nay có người mắng em vì tội cứ đi gửi thơ gửi thẩn (cho người đã khuất, chắc ý là vậy), nhưng chưa kịp nói hết thì phải ngừng vì suýt nữa thì em khóc oà ngay giữa phố. Chẳng hiểu sao tự nhiên lại emotionally fragile như thế. Mấy hôm nữa có thêm bạn ở HN vào, lại toàn là những người khá thân thiết với anh, hẹn gặp nhau café cà pháo, lúc đấy chẳng biết sẽ thế nào.

Thôi thì cứ để cho em thơ thẩn thêm mấy hôm nữa đi. Cũng sắp đến cuối chặng đường rồi còn gì. Chỉ còn 5 chuyến đi nữa thôi.

Chuyến đi thứ 15 ngày 09-10/04/2010 và chuyến đi thứ 11 hồi 2008 có vài nét tương đồng. Đều là đi Thung Nai. Anh và em đều chỉ tham gia một đoạn: chuyến đầu anh (cùng với É) đi tiễn đoàn đến hết đường Láng – Hoà Lạc, còn em thì vì vướng việc cơ quan nên gần trưa mới đi xe máy đuổi theo cả đoàn; chuyến sau thì em (cùng với Huyền) đi tiễn đoàn đến hết đường Láng – Hoà Lạc, còn anh thì cũng đi tiễn đoàn, nhưng anh đến sau khi em và Huyền đã về. Và dù cùng gọi là có tham gia chuyến đi nhưng mình chẳng hề gặp nhau. Vậy thì sao em không có mấy ấn tượng về chuyến Thung Nai trước, mà lại vẫn rất nhớ chuyến Thung Nai sau?

Vì lẽ ra anh đã là xế của em trong chuyến Thung Nai đó. Hồi ấy, em đã có Bell đến tháng thứ 6 và vẫn rất ham chơi, ham đi. Suốt mấy tháng đầu nghén ngẩm và tình trạng sức khoẻ không tốt khiến em bị giam chân trong một thời gian khá dài. Đến khi eMông lên lịch cho chuyến Thung Nai đó, sức khoẻ em đã tốt hơn, và em quyết định sẽ không nhịn thèm nữa. Tất nhiên là em không thể đạp xe, nên em đã nhắn tin cầu cứu anh. Ban đầu anh từ chối phắt, viện cớ rằng đường đó chẳng có gì đẹp để đi. Đến khi em hỏi có phải anh sợ chở bà bầu xui xẻo không, thì anh đột ngột đổi ý, và nhắn tin trả lời cụt ngủn: “Anh đi”.

Nhiều tin nhắn hồi ấy em vẫn nhớ, và nhớ rõ, mặc dù những tin nhắn ấy đã ra đi cùng với chiếc điện thoại bị mất của em. Cũng như anh thôi, có những câu anh nói và em không bao giờ quên.

Sau khi quyết định sẽ làm xế cho em đi Thung Nai, anh dặn em kiếm xe số bình thường, vì xe anh yên dốc, không tốt cho bà bầu. Hồi đó, anh đang chạy chiếc CBR màu đỏ biển số 30Z4 – 9369. Anh nhắc em hỏi kỹ anh Linh xem lịch trình đi của đoàn sẽ là thế nào, đi đường nào, ăn ngủ ở đâu. Anh nói là mình sẽ đi đường khác, không cùng đường với bọn đạp xe, miễn là cuối cùng vẫn đến được Thung Nai. Cứ thế, trong mấy ngày chờ đợi, em vừa khấp khởi vui mừng, vừa lo anh thay đổi ý định. Và rồi anh thay đổi ý định thật. Vài tiếng sau buổi offline chuẩn bị cho chuyến đi, chưa đến 2 ngày trước ngày lên đường, anh nhắn tin cho em, nói rằng anh quyết định không đi như thế nữa. Vì anh có nhờ mẹ anh hỏi thầy thì thầy bảo năm đó là năm hạn của anh, phải rất hạn chế chuyện đi xa; vì khi đi trên đường thì mình có cẩn thận đến mấy cũng không bao quát hết được các tình huống, sự an nguy của mình vẫn 50% phụ thuộc vào những người khác; vì nếu chỉ có mình anh thì anh cứ kệ, cứ đi bừa đi, nhưng với em thì chỉ một va chạm nhẹ cũng có thể thành to chuyện… Tin nhắn đó của anh dài lắm, có lẽ là tin nhắn dài nhất anh từng gửi em từ khi em quen biết anh cho đến tận bây giờ.

Em vừa buồn vừa tức, nhưng chẳng làm gì được. Vì anh có lý. Vì em cũng chẳng muốn đi cùng xe với ai khác. Thế nên em quyết định ở nhà, không chèo kéo thêm nữa. Để cho đỡ thèm thì em đi tiễn mọi người đến tận cuối đường Láng-Hoà Lạc. Khi em và Huyền trên đường quay về HN thì anh cũng đang trên đường đuổi theo tiễn đoàn. Chắc đâu đó dọc đường Láng-Hoà Lạc, mình đã đi ngang qua nhau mà không biết, và không nhìn thấy nhau.

Phải chăng cuộc đời anh và em, giống như những chuyến đi Thung Nai ấy, rốt cục cũng chỉ là lướt qua nhau vậy thôi?

Na chín
12-09-2013, 11:08 PM
Hôm nay là 8/8 âm lịch, tròn 1 tháng kể từ ngày anh mất. Em cũng đã nhớ lại hết một lượt các chuyến đồng hành cùng anh và eMông. 15 chuyến đi trong vòng 23 tháng. Sau chuyến Thung Nai mà mình đã đi lướt qua nhau ấy, các chuyến đi tiếp theo chỉ còn lại anh và em – 3 chuyến song hành và 1 chuyến đi cuối cùng, chuyến đi đặc biệt. Số 16 và 17, thật ra cũng không hẳn là những chuyến đi hẳn hoi. Nhưng hãy cứ để cho em chi li lần này nhé.

Tháng 1 năm 2011, những ngày cuối năm Canh Dần. Gần Tết, chẳng mấy ai còn tâm trí để làm việc. Hồi ấy eMông đã chuyển sang forum nên topic bên TTVN ko còn sôi nổi nữa. Box Du lịch ở TTVN cũng đi vào hồi thoái trào, thành ra topic sôi nổi nhất box thời đó có lẽ chính là Quán nước. Nói trắng ra thì Quán nước là chỗ Min, Mod để mọi người vào spam, tán nhảm, mục đích là để bớt lượng spam ở những topic nghiêm túc khác. Dần dần, Quán nước trở thành quán riêng của một số người ưa online buôn chuyện nhảm nhí trong giờ làm việc. (Dần dần nữa, anh biến Quán nước thành nhà của riêng anh, hay nói đúng hơn là anh lập topic Nhà Một Người để làm quán nước trá hình). Trong số các thành viên thường xuyên của Quán nước hồi ấy, tích cực nhất phải kể đến anh, em và Tuankid; những người tham gia đều đặn nhưng ko thường xuyên như top 3 kia có Lantrai, Nuli, è é…; những người tham gia tích cực một thời gian rồi lặn mất có onamiowada, k_ngan124, tlp…. Quán nước hồi ấy sôi động thật, trang tăng vù vù, cứ vài ngày lại xây nhà mới, nhờ sự đóng góp hết sức nhảm nhí của anh và em.

Vậy là sáng ngày 14/1 ấy, như mọi khi, em đến cơ quan và bắt đầu lang thang tán phét ở forum eMông, chém gió ở Quán nước, và chat với anh. Qua thời chiến tranh lạnh từ sau chuyến Ba Vì, mình đã chuyển sang giai đoạn thắt chặt tình hữu nghị. Nghĩa là chat chit suốt trong giờ làm việc và sms suốt ngoài giờ làm việc. Đang lúc buôn chuyện trên trời dưới biển, tự nhiên anh hỏi: Ra bãi giữa chơi ko? Đi luôn bây giờ. Ác thay, hôm đó sếp em lại ngồi lì ở phòng, nghĩa là em làm gì ở cơ quan cũng được, trừ vắng mặt. Thế là em đành ngậm ngùi từ chối. Anh vẫn đi, và vừa đi vừa nhắn tin tường thuật. Trời lạnh lắm… Ngoài này mênh mông lắm… Đang đi vào chỗ heo hút cỏ ngập đầu… Trả lời của em thì toàn kiểu: Giá vàng đang lên… Giá USD đang xuống… Và đến khi em tỏ ra ghen tị thì anh lại đột ngột nói: “Thích thì chiều đi nữa. 3h ở 72 Bà Triệu.”. Hơ…

Em chẳng muốn nhắc lại hôm đấy em đã hồi hộp, lúng túng và cư xử ngốc nghếch thế nào. Ngồi trên xe và đi trên đường thì ko sao, nhưng hễ cứ đến lúc mặt đối mặt là đầu óc em lại biến đâu mất. Có một lúc em lơ ngơ đến mức anh sau khi loanh quanh thám thính một hồi, quay lại vẫn thấy em ngồi y như cũ, anh chẳng thèm gọi mà lại nhắn tin cho em ngay lúc đó: Trúng gió hay sao mà ngồi đờ ra thế? Trước anh, em như thế thật ra cũng không phải là chuyện hiếm. Mà thôi, sao em lại cứ tự nói xấu mình như thế nhỉ?

Xe hồi đó anh đi là con cào cào VTV loè loẹt với biển số miền Nam 54U2-8061. Nó nặng như cùm và cao khỏi nói. Em hay gọi nó là con quái vật (chỉ để trêu anh và nghe anh bênh vực nó thôi). Em biết anh yêu xe hơn cả gái, lại cũng biết sức mình nên hôm đó chẳng đòi đi thử, chỉ đòi dắt thử. Anh lườm nguýt nhưng cũng không từ chối. Và rồi suýt nữa thì em gãy chân nếu anh không đỡ kịp. Đúng là con quái vật thật!!! Với con quái vật ấy, anh chở em chạy chênh vênh trên lối đi dành cho người đi bộ ở cầu Long Biên, chạy lên và xuống cái cầu thang dẫn từ trên cầu xuống bãi (và phải thú nhận là em hèn nên đã đòi xuống đi bộ chứ không ngồi trên xe khi anh chạy lên, còn lúc xuống thì anh phải quát em mới chịu ngồi yên). Với con quái vật ấy, anh chở em luồn lách trên đường Hàng Bài đặc người giờ tan tầm, leo cả lên vỉa hè mà chạy ngay trước mũi công an.

Và cũng chính con quái vật thân thương ấy đã chở em từ Xuân Đỉnh sang Cổ Loa để đi gói bánh chưng tối hôm 30/1. Em ghét việc em sợ ma đến mức buồn cười, nhưng nhiều lần em lại phải cảm ơn cái chứng sợ hãi đó (mà anh thường giễu cợt là sợ bóng sợ gió, sợ vô lý) của mình. Có thế em mới có những lần ở bên anh thật gần. Nếu không phải vì đường sang nhà anh Linh phải đi qua một nghĩa trang thì chắc gì anh đã sẵn lòng chạy từ Hoàng Đạo Thuý nhà anh đến Xuân Đỉnh đón em đưa sang Cổ Loa nhà anh Linh. Những tin nhắn trước và sau chuyến đi ngắn ngủi ấy (cứ để em tính đó cũng là một chuyến đi, một chuyến song hành của anh và em, nhé), chúng vẫn ở trong đầu em đây. Chỉ cần muốn là em có thể mang chúng ra trước ánh sáng, rất rõ ràng.

Con quái vật thân thương nặng như cùm và cao khỏi nói ấy, giờ này không biết đã về với ai.

Na chín
14-09-2013, 07:35 AM
Mấy hôm nay, thấy trên mạng xôn xao chuyện vùng cao vào mùa lúa chín. Mấy hôm nay thấy trên mạng người người nhà nhà rủ nhau chuẩn bị phượt Đông Bắc Tây Bắc. Mấy hôm nay, lần lượt ngày âm rồi đến ngày dương nhắc nhở em lại cái ngày cách đây 1 tháng.

Rồi em nghĩ đến cái hẹn Hoàng Su Phì mùa lúa chín…

… em nghĩ đến cái hẹn Hà Giang lần nữa ngắm hoa tam giác mạch…

… em nghĩ đến cái hẹn hôm nào đó ra bãi giữa đốt lửa sưởi ấm, thong thả ngắm hoàng hôn đến tối mới về…

… em nghĩ đến cái hẹn cho em mượn phòng và nhận trông con giúp em để em đi học…

Rồi em nhận ra rằng, tất cả những điều đó giờ sẽ mãi mãi là lời hứa, là hẹn mà thôi…

Ước gì chẳng có mùa đông
Ước gì chẳng nhớ chẳng mong một người
Ước gì chẳng gặp trên đời
Ước gì chẳng nhớ nụ cười của anh
Ước gì lúa cứ mãi xanh
Ước gì chẳng tiếc bất thành hẹn xưa
Ước gì đây chỉ là mơ
Ước gì học được chữ ngờ sớm hơn
Ước gì đã chẳng dỗi hờn
Ước gì gạt được phân vân ngày nào
Ước gì em đã dựa vào
Ước gì anh lại mở ào vòng tay
Ước gì em chẳng quá say
Ước gì chẳng phải có ngày cách xa
Ước gì năm đó chung nhà
Ước đủ tin tưởng để là người thân
Ước xa rồi lại ước gần
Giá không phải ước…

https://dl.dropboxusercontent.com/u/45091735/Anh/2011.12.28%20%2801%29%20TTVN.jpg

Na chín
14-09-2013, 05:29 PM
Đúng thời điểm này cách đây tròn 2 năm, chuyến phiêu lưu kết thúc tại chân toà nhà 24T2 Hoàng Đạo Thuý. Chuyến đi thứ 18 – chuyến đi gần cuối cùng lại là chuyến đi của nhiều cái “đầu tiên”.

Lần đầu tiên em đi chơi xa bằng xe máy từ đầu đến cuối.

Lần đầu tiên chiếc Sirius màu đỏ biển 29E1-156.73 chạy đường trường (khi anh đến đón em, công-tơ-mét mới chỉ 200km).

Lần đầu tiên em đi chơi xa một mình với một người con trai không phải người yêu, không phải chồng, cũng không phải anh em họ hàng.

Lần đầu tiên chiếc Sirius ấy chở con gái.

Lần đầu tiên em đi chơi dài ngày như thế mà chỉ có 2 người với nhau.

Và…

Lần đầu tiên em được ở bên anh, được giữ anh cho riêng em lâu thế, nhiều thế, gần thế.

Vậy mà đã 2 năm rồi.

Từng hứa với anh rằng sẽ có riêng một blog entry cho chuyến đi này, chuyến đi mà em nhung nhớ khôn nguôi trong suốt 2 năm vừa qua, chuyến đi mà cả anh và em sau này đều có linh cảm rằng sẽ là chuyến đi duy nhất. Nhưng rồi em thất hứa.

Giờ thì em “trả nợ” anh đây. Dù có đang ở đâu thì cũng hãy nhận, anh nhé!

Lại một trung thu nữa sắp sang
Lá cây ngoài đó sắp ngả vàng
Sài Gòn lá xanh và nắng rực
Trông về Hà Nội, nhớ Hà Giang

Hẹn nhau từ tháng 7 mưa ngâu
Chờ rằm tháng 8 sao quá lâu
Lòng thấp thỏm lo người đổi ý
Nào ngờ hồi hộp cũng như nhau

Đón em sáng ấy mưa nhẹ rơi
Người nói mang đồ gọn nhẹ thôi
Ba lô nhớ để chừa một nửa
Hai người một chiếc, thế đủ rồi

Người dặn lần này đi Hà Giang
Chẳng cần lo lắng chuyện thời gian
Lang thang ngắm cảnh, vui là chính
Đến đâu thì đến, không vội vàng

Đi chơi chẳng phải cố làm gì
Nắng mưa thì trú, mát lại đi
Đói - ăn, mệt - nghỉ, không phá sức
Buồn ngủ là dừng, chỗ thiếu gì

Thế nên mình cứ bò ra đường
Ghé từ ruộng lúa đến hàng dương
Vài tiếng trời lại mưa một trận
Không áo mưa, vẫn khô như thường

Thế nên tối mới đến Hàm Yên
Dọc đường ngủ gật mấy lần liền
Người đe: Nếu ngủ, ôm cho chặt
Kẻo ngã lộn cổ, sẽ rất phiền

Ừ thì em ôm cho người xem
Bên người cảm giác thật êm đềm
Yên tâm nhắm mắt lơ mơ ngủ
Thấy người nhè nhẹ nắm tay em

Quyết định dừng chân ở Tân Yên
Chỗ ăn, chỗ nghỉ kiếm được liền
Bảo nhau ngủ sớm mai đi sớm
Tân Yên - mà ngủ chẳng được yên

Em sợ ma, trằn trọc đã đành
Người già, giấc ngủ chẳng đến nhanh
Chuông điểm bốn giờ, thôi dậy vậy
Đi sớm, đến sớm, thế cho lành

Giữa trưa mình chạm đất Hà Giang
Chỉ định nghỉ ngơi, ăn nhẹ nhàng
Rồi chiều chạy thẳng sang Quản Bạ
Nhưng rồi kế hoạch lại rẽ ngang

Người bảo: Sắp mưa, nghỉ lại đây
Giờ cũng năm giờ, sắp hết ngày
Tối xem con trẻ vui đón tết
Chắc khác Hà Nội, thế cũng hay

Người đưa em lượn khắp phố phường
Chui vào ngõ ngách, tận cùng đường
Đi chán thì ra sân vận động
Chơi bóng chuyền với dân địa phương

Chơi chán lại rủ nhau đi xem
Người ta thắp nến với treo đèn
Người mê mải chụp đêm huyền ảo
Em chỉ chụp người, cho riêng em

Xem chán, lôi nhau đi ăn khuya
Ăn ốc, kim khêu trông rất kỳ
Thì ra chủ quán là y sỹ
Người lấy một cái, bảo: Cho Nuy

Đêm ấy, lại một đêm trắng đêm
Cả hai cùng thức, cùng lặng im
Ba giờ, người bảo: Thôi thì dậy
Có nằm cũng chẳng ngủ được thêm

Lọ mọ xếp đồ, xong là đi
Trời còn chưa sáng, nghĩ cũng kỳ
Đường dài, gió lạnh, vòng tay ấm
Người chỉ lặng im, chẳng nói gì

Hôm ấy được ngày trời rất quang
Nhìn xuống núi đôi, đẹp lạ thường
Lúa xanh từng mảnh như tranh khảm
Chờ em xem chán lại lên đường

Bảy giờ thì tới đất Tam Sơn
Người dẫn em tìm quán bún quen
Kể rằng mỗi năm lên một chuyến
Năm nào không tới, nhớ và thèm

Đáng lẽ chạy thẳng qua Yên Minh
Mình lại ham chơi đi vòng quanh
Rẽ vào thăm cửa khẩu Bạch Đích
Cảnh vật trên đường đẹp như tranh

Đi chơi nên mặc sức la cà
Cảnh đẹp, chuyện vui, chẳng thấy xa
Ăn trưa theo kiểu đi picnic
(Sau này người bảo thích ăn na)

Bốn giờ chiều tới đất Yên Minh
Nghỉ chút rồi tiếp tục hành trình
Đêm ngủ Đồng Văn là đích đến
Trời tối, người bảo, phải đi nhanh

Thế nên em chẳng dám lần chần
Người chạy xe, cũng chẳng nghỉ chân
Mà giữa đường chợt ào mưa lớn
Sáu giờ lóp ngóp tới Đồng Văn

Mưa tạnh, bầu trời vẫn tối đen
Ra phố xem trẻ đi rước đèn
Ăn tối - dăm gói mỳ úp vội
Đêm nay thưởng nguyệt Mã Pì Lèng

Đỉnh đèo gió lộng, chẳng thấy trăng
(Chắc mây dày quá, lấp chị Hằng)
Bẻ mấy thân ngô rồi gom lại
Khơi to ngọn lửa nhóm bằng xăng

Lần ấy người mang máy ảnh to
Muốn thử kỹ thuật HDR
Bắt em đổ dốc, lên rồi xuống
Chỉ với đèn hậu, thấy mệt phờ

Mệt nên đêm ấy em ngủ ngon
Chẳng hề mộng mị, một giấc tròn
Hôm sau mở mắt, người đã dậy
Kéo đi ăn sáng, lại quán quen

Quán bánh cuốn trong chợ Đồng Văn
Nước chấm ở đây có cả hành
Chủ quán nhận ra ngay tắp lự
Vẫn nhớ năm trước người ghé ăn

Ngủ ngon nên em ăn cũng ngon
Nhưng chậm nên ăn mãi vẫn còn
Người dặn em chờ, người đi trước
Tìm chỗ rửa ảnh bọn trẻ con

Rửa ảnh vừa xong, đồ xếp xong
Trời sắp sang trưa, bóng sắp tròn
Ảnh là Trang Chic nhờ người trả
Nên mình sẽ ghé xã Niêm Đồng

Đến Niêm Đồng hỏi Mận hỏi Mơ
Ôi những đôi mắt thật ngây thơ
Sáng bừng hạnh phúc khi nhận ảnh
Người cũng cười vui như trẻ thơ

Muốn chơi với bọn trẻ thật lâu
Nhưng sợ vùng núi trời tối mau
Lưu luyến chia tay, chào Mơ, Mận
Tối nay chưa biết sẽ ngủ đâu

Về đến Bảo Lạc lúc năm giờ
Trời vẫn còn sáng đến không ngờ
Người bảo ăn trưa kiêm ăn tối
Y như rằng, lại đến quán xưa

Đi miết bốn ngày, đã mệt rồi
Người bảo: Chưa phải lúc nghỉ ngơi
Ăn tối xong lại lên đường tiếp
Đi mãi đi mãi chẳng đến nơi

Đường phẳng đường gần người không đi
Cứ nhằm đường lổn nhổn mà phi
(Nhưng cảnh sóng lúa mênh mông ấy
Lộng lẫy dưới trăng, đẹp lạ kỳ)

Rồi mình còn đứng lại giữa đường
Mê mẩn nhìn trăng sáng như gương
Chẳng gì sánh được trăng mười sáu
Đầy đặn, hiền ngoan, sáng lạ thường

Rồi người buồn ngủ, có sợ không
Dừng thì chẳng được, giữa ruộng đồng
Người bảo: Hát lên cho tỉnh táo
Toàn là nhạc đỏ, rõ hào hùng

Rồi đến lúc hát chẳng ăn thua
Em đòi lên xế, người chẳng cho
Nà Phặc đi mãi mà không tới
Em cáu, em sợ, và em lo

Thế rồi cũng đến được tới nơi
Lúc ấy đã quá nửa đêm rồi
Chẳng thèm tắm rửa, lăn ra ngủ
Cả ngày không nghỉ, mệt rã rời

Đêm ấy em ngủ giấc lặng thinh
Không mộng không mị, chẳng trở mình
(Sau này người kể: Không ngủ được
Chỉ vừa chợp mắt lúc bình minh)

Hôm sau chỉ còn việc đi về
Toàn đường thành thị, thấy chán ghê
Dù vậy, em mong đường dài mãi
Em muốn cứ đi chẳng muốn về

Chạm ngõ thủ đô - bốn giờ chiều
Chuyện thần tiên chỉ có bấy nhiêu
Đã biết chuyện gì rồi cũng hết
Mà sao nước mắt vẫn rơi nhiều

Em xa Hà Nội đã mấy năm
Chẳng hề nhung nhớ lấy một lần
Mà chiều năm ấy rời Hà Nội
Nước mắt lăn dài mỗi bước chân

Sài Gòn ngơ ngẩn bấy nhiêu ngày
Bánh người đưa - chẳng dám ăn ngay
Sợ khi chẳng có gì gợi nhớ
Kỷ niệm như cát lọt kẽ tay

Năm nay trung thu lại sắp sang
Người giờ đã ở chốn thiên đàng
Có nhớ em một mùa thu trước
Cùng người rong ruổi ngắm Hà Giang?

Chuyến đi đặc biệt, nên viết về nó cũng phải theo một cách đặc biệt anh ạ. Không hiểu sao, bảo viết kiểu blog bình thường thì em không viết được, nhưng đến khi làm bài thơ này, chỉ trong một đêm, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu chi tiết lại ùa về, hiện ra rõ mồn một trong tâm trí. Bài thơ dài lắm đúng không anh? Vậy mà em vẫn thấy còn chưa nói hết, chưa kể hết được những câu chuyện, những cảm xúc trong chuyến đi của chúng mình.

Bây giờ thì chuyến đi ấy đã thực sự trở thành chuyến đi duy nhất rồi, anh nhỉ. Anh từng nói, anh có linh cảm rằng mình sẽ chẳng bao giờ đi cùng nhau được nữa. Linh cảm của anh không sai, nhưng em tin rằng đó chỉ là ở kiếp này, ở cõi này thôi. Em tin rằng ở một kiếp khác, ở một cõi khác sẽ vẫn còn những cơ hội khác.

Trung thu năm ngoái, anh nhắn tin cho em, nhắc đến chuyến đi, rồi chúng mình cùng nhau ôn lại kỷ niệm, nhớ lại những chi tiết, thậm chí cả những chi tiết nhỏ xíu như cái kim, nhiều chi tiết em không ngờ là anh cũng vẫn còn nhớ…

Trung thu năm nay, ai sẽ cùng em ôn lại chuyện xưa…


http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=BD8PEmbVW8s

Na chín
15-09-2013, 12:50 AM
Cách đây 10 tháng, em từng có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, anh yêu cầu em phải quên anh đi, anh bắt em phải xoá mọi dấu vết của anh, xoá mọi ký ức về anh; rồi sau đó, em thấy mình đang ngồi trên một chuyến tàu chạy về phía trước, còn anh thì đứng lại, xa em dần, xa mãi. Điều đáng nói là trong giấc mơ ấy, em đã cảm thấy điều đó là nên, là phải, là chấp nhận được, là có thể chịu đựng được.

Ngày này tháng trước, cách đây 15 tiếng, em nhận được tin anh mất. Ngày này tháng trước, cũng giờ này em đang trên đường ra sân bay. Từ hôm đó đến giờ, có cảm giác em vẫn đang sống ở một thế giới bên ngoài thế giới. Có cảm giác rằng em đang đứng lại, và cuộc sống trôi qua em, không để lại chút dấu vết gì. Có cảm giác rằng em đang rúc vào cái kén của em, không để tâm vào việc gì cả, mọi thứ em làm hàng ngày chỉ là quán tính, chỉ duy trì ở mức tối thiểu.

Vậy là, chuyện xảy ra trong giấc mơ ấy đã trở thành chuyện đời thực. Nhìn từ góc độ này, đúng là anh đã dừng lại, còn em thì vẫn tiếp tục đi về phía trước, rời xa anh. Nhìn từ góc độ khác, anh mới là người ra đi, còn em ở lại đây, ở lại thế giới này, nhận ra rằng chuyện ấy không hề dễ chấp nhận, không hề dễ chịu đựng như những gì em đã nghĩ trong giấc mơ.

Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là đến thời điểm mà cách đây một tháng, anh và em ở trên cùng một chiếc xe, đi với nhau trên cùng một con đường, lần cuối. Chuyến đồng hành thứ 19, chuyến đồng hành cuối cùng, chuyến đi đến điểm kết thúc. Một chuyến đi mà chẳng ai mong phải đi. Dù sao, em cũng vẫn cảm tạ trời đất, cảm tạ cơ duyên nào đã run rủi cho em được lên chiếc xe ấy, được ở sát bên anh trong chuyến đi ấy. Có được chuyến đi cuối cùng này với anh, vẫn còn hơn là không có gì.

Em có thể nói gì về chuyến đi ấy? Bao nhiêu điều muốn nói, và cũng lại chẳng biết nói gì. Ngôn từ, dù sắp đặt theo cách nào đi chăng nữa, cũng vẫn chỉ là một mớ lộn xộn, sáo rỗng, vô hồn, bối rối, bấn loạn.

… Em vẫn biết, anh à, em luôn biết
Anh không tin những điều em đã nói ra
Vì phần em, em cũng vậy mà
Lời anh nói, em chỉ dám để cho mình tin một nửa
Những lời hứa giờ mãi là lời hứa
Những hẹn hò bị số phận cuốn trôi
Những hiểu lầm, những tự ái, những chia phôi
Và những cơ hội tuột khỏi tay, rơi vỡ

Em vẫn biết những gì mình đã có
Là đánh cắp từ số phận của anh
Mỗi ngọt ngào, hạnh phúc, an lành
Đều quý giá và vô cùng ngắn ngủi
Vẫn tự nhủ rằng thế thôi là đủ
Được anh yêu (???) và cũng được yêu anh
Dù mộng chung đôi sẽ chẳng thành
Vâng, em biết, từ lâu em đã biết

Từ lâu rồi em đã dọn mình cho ngày ly biệt
Vậy mà sao vẫn quá bàng hoàng
Vẫn như sét đánh giữa trời quang
Khi sáng ấy nhận được tin
Anh mất?!?
Em không tin đó là sự thật
Dù luôn biết rằng điều đó sẽ xảy ra
Chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà
Anh đã nhiều lần nói với em như thế

Để đứng vững, em biết mình không thể,
Không nên, và cũng không được cho phép mình
Nghĩ đến anh và nhớ tới anh
Đóng chặt cánh cửa dẫn sang vùng đổ vỡ
Giữ tâm trí lặng cho những gì cần làm trước đã
Gửi con, dặn bạn, mua vé bay ra
Chỉ mong thấy anh lần cuối anh à
Vậy mà không được!!!

Giá hôm ấy em chạy đến bên anh trước
Giá như em đừng ghé vội về nhà
Giá như đừng mệt quá lúc canh ba
Đến viện sớm, hẳn đã được nhìn anh lần nữa
Hai năm rồi, bao nhiêu là hẹn lỡ
Khiến cho mình chẳng gặp được nhau
Lần cuối cùng này - thật đớn đau
Trên trần thế thêm một lần lỡ hẹn

Ngồi bên anh trên xe tang chật hẹp
Cách nhau chỉ một lớp gỗ vô hồn
Khoảng cách gần làm nỗi tuyệt vọng lớn hơn
Không thể làm gì để thấy anh lần cuối!!!

Đã mấy lần em kìm mình lại
Để khỏi đưa tay giật nắp gỗ kia
Biết rằng như thế chẳng ích gì
Lại khiến người nhà lòng thêm nặng
Thế nên em chỉ còn im lặng
Thì thầm với anh trong nhoà nhạt khói hương
Khói quẩn quanh em suốt một quãng đường
Phải chăng anh đã hiểu lời em dặn?
Nước mắt nhạt nhòa, trái tim trĩu nặng
Đi cùng anh đến cuối con đường
Một hành trình mất mát, đau thương
Trên trần thế chuyến đồng hành sau chót

Ngay cả bây giờ, anh ơi, anh có biết
Em vẫn không dám nghĩ đến anh nhiều
Cánh cửa kia vẫn đóng chặt mỗi sớm chiều
Sợ nếu mở, có thể sẽ vỡ òa, đổ sụp
Ba năm trước chính anh là người giúp
Cho mẹ con em chút ánh sáng giữa đêm trường
Giờ đến lượt con, như một bức tường
Ngăn giữa em và vùng đổ vỡ
Chỉ bằng những điều rất đơn sơ giản dị
Xưa anh từng giữ em ở lại với con
Nay con giữ em, khi anh đã không còn
Anh hãy yên tâm, mẹ con em rồi sẽ ổn
Em rồi sẽ vui, con em rồi sẽ lớn
Em rồi sẽ gặp hạnh phúc của em
Hứa với anh, em sẽ chẳng kiếm tìm
Hình bóng anh trong bóng hình người khác
Sẽ để anh ngủ yên trong một góc
Trái tim em
Nên anh hãy mỉm cười



Những dòng cuối cùng ấy cứ tự động tràn ra như vậy. Em biết là rồi em cũng sẽ làm được thôi. Chỉ cần cho em thêm chút thời gian…

Forget Me Not
15-09-2013, 03:00 AM
Chút nữa là anh sẽ được lên chùa
Sẽ có sư thầy và cha mẹ tiễn đưa
Có các em trai cùng bạn bè thương nhớ
Vắng đôi người... trong đó có em

Chút nữa thôi, sư thầy đưa anh trở lại ngôi nhà quen
Rồi anh sẽ lại được ghé qua vài con phố
Cảm ơn em đã đi cùng chuyến đó
Cuối cuộc đời ta vẫn được bước chung

Kể từ nay anh sẽ thực sự dừng
Em bước tiếp, mạnh mẽ như những gì em đã hứa
Đừng vấn vương gì về anh thêm một ngày nào nữa
Kể từ giờ, em chính thức tự do

Anh chỉ mong em hãy nhớ cho
Sẽ không đi ngược những gì em hứa
Khi yếu mềm lấy con làm điểm tựa
Mở rộng lòng đón nhận một tin yêu
Để anh có thể ra đi nhẹ tựa cánh diều
Nhé em!

Na chín
15-09-2013, 08:09 AM
Buông tay thôi, để anh đi
Lòng không lưu luyến những gì đã qua
Với anh trên đó là nhà
Dưới này ở trọ, vậy là anh đi
Với anh đi nghĩa là về
An cư, yên ổn, cớ gì khóc thương
Tiễn anh, tiễn một đôi đường
Đừng đưa tiễn mãi, vấn vương khó rời
Khóc anh đôi đoạn rồi thôi
Để người thanh thản xa nơi nặng lòng
Buông tay, đứng lại, là xong
Gạt đôi dòng lệ, dặn lòng: Bình tâm!
Mai sau nhẹ gót hồng trần
Cõi trên hội ngộ cố nhân
Nhé người!

Anonymous
16-09-2013, 10:21 AM
Đọc bài mà thấy ngập tràn cảm xúc, chứa chan yêu thương và đong đầy nuối tiếc.

Tin rằng những nuối tiếc ấy sẽ không lặp lại một lần nữa, những cảm xúc và yêu thương kia sẽ tiếp tục được chia sẻ nhiều hơn với những người bạn còn đang sống..

Kỷ niệm thật đẹp và lung linh, cuộc sống bây giờ của chúng ta cũng thế...

Chắc chắn, ở nơi đó Anh cũng sẽ đồng ý như vậy: chia sẻ nhiều hơn, ngay khi chúng ta có thể

Nhé...

Na chín
17-09-2013, 03:18 AM
Buông tay thôi, để anh đi
Lòng không lưu luyến những gì đã qua
Với anh trên đó là nhà
Dưới này ở trọ, vậy là anh đi
Với anh đi nghĩa là về
An cư, yên ổn, cớ gì khóc thương
Tiễn anh, tiễn một đôi đường
Đừng đưa tiễn mãi, vấn vương khó rời
Khóc anh đôi đoạn rồi thôi
Để người thanh thản xa nơi nặng lòng
Buông tay, đứng lại, là xong
Gạt đôi dòng lệ, dặn lòng: Bình tâm!
Mai sau nhẹ gót hồng trần
Cõi trên hội ngộ cố nhân
Nhé người!

Anh dừng lại, em hãy đi
Em đừng luyến tiếc những gì đã qua
Giờ đây anh đã về nhà
Em đừng nghĩ ngợi, kẻo mà khó đi
Anh ở nơi anh thuộc về
Sao em lại khóc, não nề, bi thương
Để anh dừng lại bên đường
Em đừng ngoảnh lại, vấn vương khó rời
Tương lai phía trước đó thôi
Bước đi và nhớ, em ơi, mở lòng
Việc anh, anh đã làm xong
Em chớ nặng lòng, đừng quá bận tâm
Mong em vui trọn đường trần
Mỗi năm nhớ một đôi lần
Nhé em!

Chỉ còn ít giờ nữa thôi, anh sẽ về nhà mới. Anh hay bảo em chẳng nên mua nhà làm gì cho nặng gánh, phức tạp, cứ ở nhà thuê thôi, đồ đạc giản dị thôi cho cơ động. Nhưng giờ thì anh cũng sắp an cư rồi. Vậy là giờ mỗi lần ra HN, khi muốn đến thăm anh, trò chuyện với anh, thắp hương cho anh, em có những 3 nơi để lựa chọn. Anh muốn em chọn nơi nào?

thanhnc
17-09-2013, 10:44 AM
Xong xuôi rồi nhé, anh zà đã dọn về nhà mới. Quên ko chụp ảnh nhà mới cho Na xem.
Dự là lão lại sẽ bỏ nhà đó đi lang thang cho xem. :D

Na chín
17-09-2013, 11:49 AM
Xong xuôi rồi nhé, anh zà đã dọn về nhà mới. Quên ko chụp ảnh nhà mới cho Na xem.
Dự là lão lại sẽ bỏ nhà đó đi lang thang cho xem. :D

Người như thế, ngồi yên một chỗ sao được, nhỉ ^^

P/s: Ko có ảnh thì cho tớ cái địa chỉ với nhé. Tks Thành!

Na chín
17-09-2013, 01:42 PM
Từ anh đi, em hay khóc một mình
Khóc lặng lẽ, khóc không thành tiếng
Em quen vậy rồi, anh đừng lưu luyến
Hãy cứ bay lên nhẹ tựa cánh diều

Cuộc đời này, sống được bao nhiêu
Em đừng mãi nhìn về quá khứ
Quá khứ thế nào cũng chỉ là quá khứ
Khóc xong rồi, hãy hướng đến tương lai

Em biết đường em đi vẫn còn dài
Sau chặng dừng, phải tiếp tục tiến về phía trước
Dù vẫn còn vô vàn điều thắc mắc
Em sẽ cố gạt đi, xin anh hãy an lòng

Anh biết điều em vẫn ước mong
Biết những vui buồn, những câu hỏi còn để ngỏ
Em có tin không?
Câu trả lời sẽ đến trong giấc ngủ
Trong giấc mơ em, anh sẽ trở về

Cảm ơn anh đã nói em nghe
Cảm ơn anh đã cho em thôi ngờ vực
Em đã tin rồi - giấc mơ đêm qua quá thực
Nên khóc vơi rồi
Em yên lòng để quá khứ lại sau lưng
Chấp nhận rằng anh đã thực sự dừng


Em ko hiểu lý do của việc người thân, bạn bè của anh ko hề mơ thấy anh kể từ khi anh đi (như em được nghe kể), trong khi em và Lantrai thì lại thấy. Thậm chí thấy rất rõ ràng, sống động. Thậm chí những gì em thấy trong giấc mơ hôm đó còn là câu trả lời trực diện cho những điều em băn khoăn.

Dù ai nghĩ ra sao, nói thế nào, em vẫn tin rằng mơ thấy một người không có nghĩa là người ấy chưa siêu thoát. Thôi thì, ai đó nếu muốn an lòng, muốn thanh thản, thì hãy cứ nghĩ rằng em mơ thấy anh chỉ là vì em nghĩ đến anh nhiều quá, em bị ám ảnh về anh v.v và v.v...

Dù rằng sự thật là, với giấc mơ ấy, anh (lại một lần nữa) giúp em thôi tự dằn vặt vì những giả định Nếu... thì..., thôi nuối tiếc những điều đã không dám nói, không dám làm trong quá khứ.

Anh cứ đi đi, không phải lo lắng cho em nữa. Em bắt đầu thấy thanh thản hơn rồi. Cảm ơn anh!

Anonymous
17-09-2013, 02:39 PM
Anh dừng lại, em hãy đi
Em đừng luyến tiếc những gì đã qua
Giờ đây anh đã về nhà
Em đừng nghĩ ngợi, kẻo mà khó đi
Anh ở nơi anh thuộc về
Sao em lại khóc, não nề, bi thương
Để anh dừng lại bên đường
Em đừng ngoảnh lại, vấn vương khó rời
Tương lai phía trước đó thôi
Bước đi và nhớ, em ơi, mở lòng
Việc anh, anh đã làm xong
Em chớ nặng lòng, đừng quá bận tâm
Mong em vui trọn đường trần
Mỗi năm nhớ một đôi lần
Nhé em!

Chỉ còn ít giờ nữa thôi, anh sẽ về nhà mới. Anh hay bảo em chẳng nên mua nhà làm gì cho nặng gánh, phức tạp, cứ ở nhà thuê thôi, đồ đạc giản dị thôi cho cơ động. Nhưng giờ thì anh cũng sắp an cư rồi. Vậy là giờ mỗi lần ra HN, khi muốn đến thăm anh, trò chuyện với anh, thắp hương cho anh, em có những 3 nơi để lựa chọn. Anh muốn em chọn nơi nào?

Bên cạnh sự cảm phục rất cao về tình cảm của chị Na 9 dành cho anh zai, em rất ngưỡng mộ tài thơ mà giờ đây mới thấy chị thể hiện một cách trọn vẹn với độ tập trung cao. Dẫu biết rằng tâm sự và chia sẻ cảm xúc về anh zai mới là mục đích của chủ đề này,em vẫn xin bày tỏ sự khâm phục của mình đối với tài năng của một trong 6 nhà quản trị trang.

Quả thật để được chọn vào làm quản trị đương nhiên phải có khả năng và tâm huyết đặc biệt

Mong tài năng ấy sẽ tiếp tục tỏa sáng để chia sẻ nhiều hơn những cảm xúc với cuộc đời

Mến chào chị Na nhé

Na chín
17-09-2013, 03:22 PM
Cảm ơn các bạn đã đọc, đã theo dõi và chia sẻ với NA trong topic này. Ở đây, NA đã nói nhiều hơn những gì NA từng nói từ trước đến nay, nhiều hơn những gì NA vốn định nói về một chủ đề riêng tư như vậy. Điều đó tốt hay xấu, đúng hay sai, NA cũng ko rõ, nhưng dù muốn dù không, chuyện nó đã như vậy.

Bây giờ, lễ 49 ngày của anh ấy đã xong, anh ấy đã mồ yên mả đẹp. NA cũng đã có được câu trả lời phù hợp với những mong muốn của mình. NA nghĩ, topic này đã có thể đóng lại tại đây.

Một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã cùng NA ôn lại những chặng đường đã qua!